Chương 28: Đổi Mật Khẩu

Sáng nay trước khi rời đi, Tề Văn Diệu đã cho trợ lý nói lại mật khẩu với cô. Trình Dĩ Tình đã đến đây không ít lần, bảo an ngoài cổng cũng quen thuộc với cô, trực tiếp để cô đi vào.

“Chị Dĩ Tình, có việc gì cần em hỗ trợ không?”

“Không có, cô có thể về rồi.”

“Vâng.” Giang Nhã như được đại xá, không vờ vịt, đùn đẩy nịnh nọt thêm, cứ thế rời đi.

Trình Dĩ Tình ngẩng đầu nhìn toàn bộ biệt thự của Tề Văn Diệu, căn nhà này là tự tay Tề Văn Diệu thiết kế, theo dõi lắp đặt, bày trí trang hoàng, đơn giản nhưng không kém phần xa hoa, giống như chính con người hắn, trầm ổn, khiêm tốn nhưng vẫn lộ ra những chi tiết tinh xảo.

Hít sâu một hơi, cô đi nhanh tiến về phía trước.

Tạo thêm một cơn bão tố mãnh liệt đến luôn đi.

Dù sao cũng không phải thân thể của cô, có mất mặt cũng là mặt mũi của ‘ Trình Dĩ Tình ’ trong tiểu thuyết.

Chỉ cần cô kiên trì không biết xấu hổ, vậy thì người khó xử chắc chắn không phải cô.

Nhưng mà, ai có thể nghĩ đến, Tề Văn Diệu hắn lại thay đổi mật khẩu mở cửa????

Sau năm lần cô nhập sai mật mã, gọi điện hỏi lại trợ lý Tề Văn Diệu, cuối cùng xác nhận được sự thật Tề Văn Diệu đạo mạo nho nhã kia mà lại giở trò đổi mật khẩu.

“Tề Văn Diệu!!!”

Trình Dĩ Tình bị uất nghẹn.

Mẹ nó, đây là chuyện mà một con người sẽ làm sao?

Cốt truyện trong tiểu thuyết không hề có đoạn này, nam chính như hắn mà cũng cần chính mình tự thêm đất diễn?

Đến cửa còn không vào được, cốt truyện tiếp theo còn tiến hành cái quái gì nữa?

Trình Dĩ Tình nhìn cánh cửa đóng chặt, nắm chặt nắm tay gõ lên cửa: “Tề Văn Diệu, mau mở cửa ra! Mở cửa đi mau mở cửa ra! Anh đừng trốn tránh bên trong không lên tiếng, tôi biết anh ở nhà, anh có bản lĩnh thay đổi mật khẩu mà không có bản lĩnh mở cửa sao?”

Cô mà đã nóng lên thì chính cô cũng phải sợ đấy.

Hôm nay dám đóng cửa, cô muốn vào cũng phải vào, không muốn vào cũng phải vào.

Nơi này là khu biệt thự biệt lập, xung quanh đều là những người có máu mặt ở, bảo an tuần tra nghiêm ngặt, chu đáo. Với động tĩnh của cô, rất nhanh liền khiến mọi người chú ý.

“Chào cô.”

“Tề Văn Diệu!!!”

Trình Dĩ Tình càng kêu càng lớn tiếng, hoàn toàn mặc kệ bảo an ngăn cản.

Bảo an nhận ra Trình Dĩ Tình, hết sức bất đắc dĩ: “Hoá ra là Trình tiểu thư, chào cô, nơi này không cho phép ồn ào, mong cô có thể bình tĩnh một chút.”

“Tề Văn Diệu, anh có còn là đàn ông không thế? Bụng dạ hẹp hòi như vậy không sợ mất mặt nhà họ Tề sao?”

Trình Dĩ Tình vừa mới nói ra những lời này, cửa đột nhiên mở ‘ phanh ’ một tiếng, Tề Văn Diệu mặt đen xì thò tay ra kéo cô vào trong.

Hai bảo an bốn mắt nhìn nhau, với nghiệp vụ tu dưỡng chuyên nghiệp, đối với sự việc vừa phát sinh, cả hai ăn ý mà kéo chặt khoá miệng không nói một lời.

Vào trong nhà Tề Văn Diệu, Trình Dĩ Tình hừ lạnh một tiếng: “Giỏi thì cứ để mặc tôi ở ngoài đó nữa xem?”

Tề Văn Diệu sắc mặt khó coi, Trình Dĩ Tình la lối như thế có chút dáng vẻ nào giống một tiểu thư thế gia khuê các?

“Đồ đạc của cô ở trên lầu, lên dọp dẹp rồi chuyển đi mau đi.”

“Đừng hòng!” Trình Dĩ Tình dứt khoát ngồi lên ghê sofa, cất cao âm lượng: “Chị Trịnh, làm giúp tôi một ly nước chanh mật ong, thêm đá!”

“Trình Dĩ Tình, nơi này không chào đón cô.”

Tề Văn Diệu kéo cô từ ghê sofa đứng lên.

[ Ký chủ, cô OOC rồi! Cô yêu Tề Văn Diệu cơ mà, không thể cư xử như vậy với hắn ]

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hệ thống bị một loạt hành động của Trình Dĩ Tình doạ ngây hệ thống, âm thanh lạnh băng của máy móc nhưng chứa đầy bất đắc dĩ.

Trình Dĩ Tình: “……”

–Đến cửa còn không vào được, duy trì thiết lập cái khỉ mẹ gì?

–Ta yêu Tề Văn Diệu hả? Hắn xứng không? Hắn xứng cái quần què!

Tề Văn Diệu đen mặt, nữ nhân đáng chết này, đáng lẽ vừa rồi không nên để cô ta vào nhà.

“Nếu anh dám đuổi tôi đi nữa, tôi sẽ nói với bà nội Tề ngay lập tức.” Trình Dĩ Tình cứng cổ, căm tức nhìn Tề Văn Diệu.

Tề Văn Diệu cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Hiện tại đến đóng kịch cô cũng lười diễn tiếp?”

Trong lòng Trình Dĩ Tình chấn động, luôn có ảo giác bị Tề Văn Diệu nhìn thấu tâm tư.

Diễn?

Sao hắn lại nói như vậy?

Chẳng lẽ cô OOC sẽ mãnh liệt ảnh hưởng đến cốt truyện cùng Tề Văn Diệu?

Cô không dám kiêu căng, cô thực tủi thân!

“Anh Văn Diệu.” Cô túm lấy cánh tay Tề Văn Diệu, thu liễm ‘ móng vuốt ’.

“Em sai rồi, em sẽ không nói gì với bà nội Tề, vừa nãy là do em quá nóng vội, em không nên ở bên ngoài khiến anh mất mặt, anh đừng đuổi em đi được không?”

–Dưới mái hiên nhà người ta, sao có thể không cúi đầu?

–Lần này bà đây nhớ kỹ rồi, cứ đợi đấy mà xem, có cơ hội thế nào cũng phải đòi lại cho đủ!

–Tóm lại ta không thể đi được, ông nội đã biết ta đến đây ở, nếu cứ thế này trở về lại khiến ông lo lắng không đâu nhiều hơn!

–Tề Văn Diệu, nếu hôm nay ngươi nhất định đuổi ta đi, ta thề quyết một trận sống mái với ngươi không chết không thôi.

Tề Văn Diệu giật giật miệng, lạnh lùng mà liếc cô một cái, sau đó đi nhanh lên lầu.

Không đuổi cô đi nữa?

Thế là ngầm đồng ý để cô ở lại?

–Được đấy cẩu nam nhân, cuối cùng cũng biết làm một việc con người nên làm!

Tề Văn Diệu lên lầu khựng một bước, đột nhiên hối hận việc hắn ngầm đồng ý.

Để cô gái đó ở lại chỗ này, chẳng phải là tự mình làm khó mình sao?

Chị Trịnh bưng cốc chanh mật ong tới, đặt trước mặt Trình Dĩ Tình: “Dĩ Tình tiểu thư, Tề tổng chỉ là khẩu xà tâm phật thôi, cô đừng so đo với cậu ấy, cứ yên tâm ở lại đây.”

“Vâng.” Trình Dĩ Tình gật gật đầu, nhanh chóng uống hết cốc nước chanh mật ong.

Lăn lộn lâu như vậy, cô khát muốn chết!

“Tôi đưa cô lên lầu xem phòng của cô nhé?”

“Được.”

Biệt thự của Tề Văn Diệu có tổng cộng ba tầng, phòng dành cho nàng nằm ở tầng hai, đối diện là phòng của Thời Y.

Cửa phòng Thời Y đóng chặt, tuy rằng nàng không ra khỏi cửa nhưng hẳn là có ở trong phòng.

“Dĩ Tình tiểu thư, cô có vừa lòng không?” Chị Trịnh hỏi ý kiến làm Trình Dĩ Tình phục hồi tinh thần trở lại.

“Vừa lòng.”

Đối với phong cách phòng ngủ cô cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần có bàn ghế máy tính thoải mái, tốc độ mạng nhanh, ở đâu cô cũng thể ở được.



“Vậy thì tốt rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, đến giờ cơm chiều tôi sẽ gọi cô.”

“Vâng.”

Sắp xếp lại một chút các đồ vật trong phòng, máy tính cũng điều chỉnh xong có thể sử dụng.

Cô bật máy, thuần thục đăng nhập vào trò chơi, avatar các đồng đội đều đang ở trạng thái màu xám, khi cô đang muốn vào chơi một ván game thì thấy tân thủ gà mờ mới đăng nhập. Cô lập tức gửi đi lời mời tổ đội:

{ Gà mờ, chơi một ván không? }

[ Tôi có tên ]

{ Gà mờ tương đối giống với khí chất của cậu }

[ Tôi không gà ]

{ Chờ cậu thắng được tôi đã rồi hẵng nói lại câu đó đi! }

[ …… ]

Tân thủ gà mờ tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng trình độ chơi game càng ngày càng tăng, quả thực phụ trợ cho Trình Dĩ Tình rất hoàn mỹ.

{ Gà mờ, không tồi không tồi! }

[ Tôi đã nói là tôi có tên ]

{ Tên là gì? Q sao? Quá đơn giản nhảm nhí! Đổi tên khác đi! }

[ …… ]

Tâm tình Trình Dĩ Tình bực bội, chỉ có thể bình tĩnh lại trong thế giới trò chơi, sau mấy giờ đồng hồ đại sát tứ phương, chị Trịnh lên gọi cô xuống ăn cơm tối.

[ Tôi đi ăn cơm ]

Tân thủ gà mờ nhắn qua một cái tin sau đó lập tức đăng xuất khỏi trò chơi.

{ Tôi cũng……. ! Ngươi mẹ nó chạy nhanh vậy làm như ta ăn thịt ngươi?}

Trình Dĩ Tình chửi thầm, sau đó cũng offline.

Muốn ăn cơm!

Bữa cơm ở nơi này của Tề Văn Diệu nhất định là Hồng Môn Yến, kiểu gì cũng phải dấy lên một trận ‘ mưa máu gió tanh ’.

Động tĩnh buổi chiều lớn như vậy hẳn là Thời Y có thể nghe được?

–Hệ thống, thật sự là ta lại phải gây sự sao?

[ Đúng vậy ]

–Này có thể viết tâm thư gửi tác giả không? Vì cái gì mà suốt ngày gây sự gây chuyện, không thấy mệt mỏi sao?

[ Ký chủ, câu chuyện liên tục lên cao trào đỉnh điểm càng dễ hấp dẫn người đọc ]

–Hahaha!

–Thế thì ta là tác giả không có ai thèm đọc.

[ Đề nghị ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ ]

– Biết rồi!

Trình Dĩ Tình đứng trước gương, ho nhẹ một cái, cung miệng khẽ kéo lên thành một nụ cười mỉm.

Trình Dĩ Tình: Cẩu nam nhân!

Tề Văn Diệu:??? Trình Dĩ Tình cô câm miệng!!!