Chương 40

Cung Xảo Nhi đầy bụng ấm ức, thỉnh thoảng quay đầu trừng nhà lão Lý vài lần.

Mấy người hợp lực, đỡ đỡ, nâng nâng, chật vật rời đi.

Một số người thân thiết với Cung Ngô Thị cũng đi tới hỗ trợ.

Còn nhỏ giọng nói: "Ngươi nói ngươi xem, chọc ai không chọc lại muốn đi chọc Lâm thị! Trong thôn ai không biết Lâm quả phụ khó đối phó cơ chứ!”

"Đúng vậy, nói đến đánh nhau, năm người các ngươi cộng lại cũng đánh không lại Chu thị cao lớn vạm vỡ kia đâu, huống chi còn có thêm Lâm Thị! Ngươi cần gì phải làm ầm ĩ thành như vậy!"

"Được rồi, được rồi, về sau đừng có lại khıêυ khí©h Lâm Thị nữa. Biết rõ đánh không lại mà còn tới cửa tìm đánh, không phải là lấy trứng chọi đá, tự chuốc nhục nhã hay sao!"

Bên này, lý chính gia khuyên các thôn dân giải tán xong, đi tới nhỏ giọng nói: "Lâm Thị à! Dù sao ngươi cũng là người khác họ, vẫn đừng cư xử quá ầm ĩ." Sau đó ông ấy cũng rời đi.

Lão thôn trưởng còn muốn đi qua nói cái gì, nhưng lại bị hơn hai mươi người Vương bà tử vây quanh. Tất cả bọn họ đều nói mình có thể chứng minh là chính Cung Xảo Nhi đến gây chuyện.

Ngoại trừ Vương bà tử và nương của đứa nhỏ có vết thương trên đầu, những người còn lại đều là những người mà trước đây nguyên chủ đã giúp đỡ không ít.

Một lúc sau, một đám người vây lấy lão thôn trưởng rời đi.

Lâm Đào quay đầu lại nhìn hai đứa nhi tử hời của mình.

"Nhìn vết thương trên người của hai ngươi đi! Một người giống như con khỉ, nhảy lên nhảy xuống chỉ biết trốn, một người ngay cả đánh trả cũng không dám, chỉ biết ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu kêu rên.” Mất mặt là một chuyện, hai là hai tên này chỉ biết cản trở.

“Đi, mang hai cái sọt ra!”



Chu Thị, người vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, vội vàng chạy đi lấy đồ.

Lâm Đào bỏ vào sọt nửa sọt đá, bảo bọn họ cõng sọt lên.

Lý Tứ còn đắm chìm trong hồi ức về lão thái thái vì hắn mà bẻ gãy một cái răng của đối phương.

Không thể không nói, bóng lưng áp đảo và mạnh mẽ kia của nương hắn thật sự quá cao lớn, quá vỹ đại! Đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn phát hiện nương của hắn lợi hại như vậy!

Cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn thực sự muốn được giống như nương.

Lão Nhị bị thương ở lưng, bởi vì cái sọt cọ vào vết thương trên lưng mà đau đến thở hắt ra.

“Nghiêm!”

Hai người hoàn hồn trở lại, thân thể cử động theo thói quen, chạy chậm đứng vững, hai tay để xuôi bên người, ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Quay bên trái!"

Cả hai đồng loạt xoay người.

Trong bóng tối, hai bóng người khom lưng từ từ tiến lại gần.

Lý Nhị và Lý Tứ cùng kêu lên: "A nãi ?A gia?"

Đợi đến khi hai người kia đến gần thấy rõ ràng, Lâm Đào mới ở trong trí nhớ của nguyên chủ tìm được tin tức liên quan đến bọn họ.

Đây là cha mẹ chồng của nguyên chủ.



Một người hơn sáu mươi tuổi, trên khuôn mặt hiện rõ vết nhăn nheo, thân hình còm xuống.

Trong trí nhớ, từ khi nhị lão tiêu hết tài sản để cưới nguyên chủ - người con dâu này thì bọn họ đối xử với nguyên chủ rất tốt.

Cho đến khi hai phu thê nguyên chủ lên núi đào thuốc, nam nhân của nguyên chủ trượt chân ngã từ trên vách núi xuống chết, nhị lão tựa như đã thay đổi.

Mở miệng ra chính là nguyên chủ đã khắc chết nhi tử của bọn họ.

Ba người vừa gặp mặt liền cãi nhau rùm beng.

Nguyên chủ làm đương gia xong thì dứt khoát đuổi hai người vào trong nhà cũ dưới chân núi.

Nói là nhà, nhưng thật ra chính là hai gian nhà gỗ cũ kỹ.

Là lúc cả nhà nguyên chủ chạy nạn đến Cung Gia Trại dựng lên dưới chân núi.

Chỉ có điều, cứ đến cuối tháng, nguyên chủ bán thuốc xong đều để cho con dâu đem ít đồ ăn đến cho nhị lão.

Nhị lão được nguyên chủ cho ăn, nhưng sắc mặt đối với nguyên chủ vẫn không tốt thêm được tí nào.

Nhị lão ăn đồ ăn nguyên chủ phụng dưỡng nhưng vẫn không cho nguyên chủ thái độ tốt.

Đi đâu cũng nói, nguyên chủ dù có bản lĩnh đi nữa thì cũng vô dụng, trời sinh đã có mệnh khắc chồng!

Nhị lão đứng cách đó năm bước, đánh giá cẩn thận.