Chương 41

Một lúc sau, lão gia tử mới nói: "Nhi tử của ta bị ngươi hại chết, tại sao ngươi bây giờ lại nhằm vào tôn tử của ta nữa hả? Có phải ngươi định làm cho lão Lý gia ta đoạn tử tuyệt tôn mới bỏ qua hay sao?!

“A ui! Hay cho ả Lâm Thị đáng bị đâm ngàn đao nhà ngươi! Nhìn xem ngươi đã đánh Tứ nhi ra cái dạng gì này? Uổng công chúng ta bán hết tất cả mọi thứ muốn kiếm tiền mua cho ngươi cỗ quan tài! Nếu sớm biết ngươi thậm chí cả tôn nhi của ta cũng không buông ta thì ta đã sớm lấy chiếu rơm quấn ngươi lại ném ngươi lên núi rồi, để mặc cho súc sinh giày xéo ngươi!"

Hứa Thị dắt hai đứa con nhỏ xông ra, giải thích: "A nãi, vết thương này không phải do nương đánh!"

Nói xong, nàng ấy đem chuyện cả nhà Cung Xảo Nhi tới cửa nói ra rõ ràng.

Lão bà tử còn không tin, quay đầu hỏi tôn nhi nhà mình: "Lão Nhị Lão Tứ, thật sự là như vậy sao?”

Thấy hai người gật đầu, lão bà tử hừ hừ gạt mắt sang một bên.

Lâm Đào tiến lên lau máu khóe miệng Lý Tứ, ấn hai dấu tay máu lên tảng đá trong sọt sau lưng hai người.

"Những tảng đá này phải được đặt ở chỗ cũ! Ngày mai ta sẽ đi xem. Chạy đi!”

Lý Nhị cùng Lý Tứ tựa như máy móc tiếp nhận mệnh lệnh, bước chân chỉnh tề, một trước một sau biến mất trong đêm tối.

"Mau dìu a nãi, a gia các ngươi vào đi."

Ra lệnh một tiếng, Chu Thị cùng Hứa thị lần lượt từng người một kéo nhị lão vào cửa.

"Các ngươi đi làm chút đồ ăn mang lên đi." Lâm Đào nói.

Không ngờ, lão thái thái lại thẳng thừng xua tay: "Không, ta, chúng ta không đói bụng."



Chỉ là còn chưa nói xong, bụng đã không biết xấu hổ mà bắt đầu réo lên. Lão thái thái xấu hổ bỏ tay xuống.

Lâm Đào cũng vào ngồi xuống bàn đá.

Bầu không khí kia, thật sự là xấu hổ đến mức có thể lấy đầu ngón tay lấy ra một dãy biệt thự!

Cũng may động tác của hai nàng dâu nhanh chóng, liền mang lên non nửa bồn cháo.

Lão tử gia hỏi: “Đây là cái gì?"

Lâm Đào trong tay cầm một củ có hơi dính, sau đó bỏ vào trong miệng: "Cỏ biến trắng, yên tâm ăn đi! Không có độc.”

Hứa Thị múc cho lão gia tử nhưng lão gia tử tính khí ương ngạnh, nhất quyết không chịu nhận.

Lão thái thái đoán chừng đã đói lắm rồi nên nhận lấy nhét vào trong miệng.

"Lão đầu tử, ông cũng ăn một chút đi! Đã bốn ngày nay không ăn gì rồi, ông thật muốn chết đói sao?"

"Im miệng!"

"Tại sao không để cho ta nói? Chúng ta đúng là có xích mích với nàng nhưng nếu nàng xảy ra chuyện, chúng ta đói bụng, bán hết tất cả những gì có thể bán trong nhà, cầm lên trấn bán, muốn mua cho nàng cỗ quan tài, chúng ta còn không thể ăn đồ ăn của nàng sao? Ăn! Nàng hại chết đứa con duy nhất của chúng ta, thì chúng ta phải ăn đồ của nàng!"

Lâm Đào thực sự không nói nên lời.

Trong trí nhớ, cái chết của nam nhân nguyên chủ thật sự là không thoát khỏi liên quan đến nguyên chủ.

Nếu như không phải là nguyên chủ bắt buộc nam nhân nhà mình leo lên vách núi hái thuốc, dưới tình huống không có dây thừng bảo hộ thì nam nhân của nguyên chủ cũng sẽ không rơi xuống mà chết.



Hơn nữa, sau khi nhị lão này biết nguyên chủ đã chết, còn dốc hết sức mua quan tài cho nguyên chủ. Cũng có thể nói là có tình có nghĩa.

Lâm Đào không lên tiếng, tùy ý để lão gia tử buộc tội nàng đã gϊếŧ nhi tử nhà mình.

Nàng đẩy bát đến trước mặt lão gia tử: "Ngài uống một bát đi, nếu không không phải sẽ không có sức mắng ta hay sao?"

Nhị lão đột nhiên đứng hình một lúc lâu.

Lão thái thái trực tiếp nhét bát bột vào tay lão gia tử.

"Ăn! Tại sao không ăn! Nếu chúng ta chết trước, nàng sẽ quay đầu lấy người khác họ thì làm sao! Lâm Đào nàng sinh ra là người Lý gia chúng ta, chết cung phải là quỷ Lý gia ta! Ăn đi!”

Nhìn lão gia tử bắt đầu ăn, lão thái thái đã ăn xong hết bát thứ hai rồi.

Lâm Đào cảm thấy rất oan uổng.

Rõ ràng nàng còn chưa kết hôn, làm sao biết cách ở chung với cha mẹ chồng cơ chứ!

Thật không ngờ, trước mắt tự nhiên lại thêm một cặp cha mẹ chồng đã kết thù.

Xem ra cuộc sống không phải kiếm tiền làm cá muối không còn đơn giản nữa rồi.

Còn có ai muốn xuyên qua phát tài hay không?

Nhanh chóng đến tiếp nhận, để cho nàng đi chết trở lại đi.