Chương 33.2: Xử án (2)

Chương 33: Xử án

Bùi thị ở trong nhà chờ nữ nhi trở về, bà không thể từ chối người của Vương Vinh Vương phủ, cũng không thể ngăn cản được người ở Tĩnh An Tư, quả nhiên thành Trường An là nơi quyền quý, không thể đắc tội bất kỳ người nào.

Lòng bà nôn nóng, bây giờ ngay cả việc trượng phu thăng thức bà cũng không vui nổi. Nếu nơi này là quê nhà, với chức quan của trượng phu, nào có ai dám tuỳ tiện sai con gái mình như vậy.

“Mẹ ơi, sao tỷ còn chưa trở về.” Mộc Tử Nham chớp đôi mắt, đáng thương hỏi.

“Con đừng lo, tỷ của con sẽ quay về sớm thôi, còn mang cả bánh nướng thịt dê nữa, con đi chơi trước đi.”

Mộc Phương Nhan đi theo Lệnh Hồ Kỳ, không đến Tĩnh An Tư mà ngược lại đi đến nha môn huyện Trường An.

Ở trước đại đường, đã có rất nhiều người. Mộc Phương Nhan không hề quen biết những người này, nàng nghi hoặc nhìn Lệnh Hồ Kỳ.

Lệnh Hồ Kỳ dẫn người đi tới một bên, nói: “Tiểu nương tử không phải sợ, lát nữa huyện lệnh đại nhân có hỏi thì chỉ cần nói hết những điều mình biết là được.”

Hoá ra muốn nàng tới đây là để làm nhân chứng.

Mới có mấy ngày thôi mà đã phá án rồi sao?

Đang suy nghĩ, huyện lệnh Trường An gõ mạnh chiếc búa vào bàn, khiến nàng giật mình tỉnh táo lại, nhìn về phía đại sảnh phía trên.

Nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của huyện lệnh Trường An, trên người mặc bộ quan phục màu đỏ in hoa văn, đầu đội mũ ô sa, chỉ vào nam nhân quỳ gối trước mặt hỏi: “Lý thị, Hàn gia chỉ ra và xác nhận ngươi mưu hại con gái nhà hắn, khiến Lý Hàn thị chết thảm trong nhà, ngươi có nhận tội không?”

Nam nhân trung niên hơi béo đang quỳ gối nghe vậy, lập tức tỏ vẻ mặt đưa đám, hô to kêu oan: “Đại nhân, thật bất công quá quá, Hàn thị kia không giữ phép tắc, bỏ trốn với người khác, tung tích không rõ, nhiều năm trước cũng từng báo án, nha môn vẫn còn giữ hồ sơ. Hiện giờ nàng ta đã chết, làm sao có thể đổ hết tội lên đầu ta được?”

“Ngươi nói hươu nói vượn!” Một nam tử thô bạo đánh gãy lời hắn nói, tức giận bất bình, “Đại nhân, xin ngài làm chủ cho tiểu nhân! Tỷ tỷ của ta - Hàn đại nương, ở nhà từ phụ xuất giá tòng phu, hiền lương thục đức, hàng xóm xung quanh có ai mà không biết. Một cô nương tốt như thế gả đến Lý gia bọn họ, không đến hai năm đã thành da^ʍ phụ bỏ trốn với người khác.

Lúc đó, nhà của chúng tôi đã cảm thấy không đúng, nhưng họ Lý kia vẫn tiếp tục bịa đặt, khẳng định nhà chúng tôi nuôi dạy không tốt, khiến cho nhà chúng tôi sống không ngóc đầu lên được, cảm thấy chính mình đuối lý.

-->để cử và cmt tích cực để có chương miễn phí nha