Chương 42: Hôm Nay Sẽ Có Thứ Ác Hơn

Lý Thiết Chùy bị Tiết Linh Yến dọa đến mức chạy thục mạng, lúc mới bắt đầu có cơn gấp thì cũng chạy khá nhanh.

Nhưng mà chạy được một lúc là không được nữa, không ngủ cả đêm, trả quả sự giày vò và kinh hãi sống không bằng chết, ba bữa không ăn không uống lại bị Cố Minh Hành và Tiểu An đánh luân phiên, thể lực của ông ta cũng đã đạt đến giới hạn.

Càng chạy càng chậm, hai chân loạng choạng không chạy nổi, thở dốc như trâu, mồ hôi nhễ nhại, hành lý trên vai cũng đè ông ta đến mức không thở nổi.

Ông ta thực sự là không chạy nổi nữa, hai tay ôm đầu gối quay đầu lại nhìn, thấy không ai theo đuổi mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Thả lỏng như vậy lại càng không thể chạy được bước nào nữa, ngồi xổm dưới đất thở dốc, dùng tay áo lau sơ sài trên mặt, lau đi mồ hôi sắp chảy vào trong mắt, miệng chửi ác độc:

“Nha đầu chết tiệt, đánh ông đây, ông trời đánh chết mày.”

Ông ta cũng không dám nghỉ ngơi quá lâu, thở một chút rồi đứng dậy, đột nhiên cảm thấy đầu óc hơi tê tái, ông ta hoảng loạn quay đầu lại, thấy con gái mặt tối sầm bay qua.

“A!” Lý Thiết Chùy kêu lớn một tiếng nhấc chân lên là chạy, hận ba mẹ không cho mình thêm hai chân, hối hận mình đã không chui vào trong rừng.

Treo lên trên cây trốn, nha đầu chết tiệt biết tìm mình ở đâu chứ?

Tiết Linh Yến híp mắt lại, hơi hơi cúi người tốc độ chạy như con báo, chớp mắt đã đuổi kịp Lý Thiết Chùy, một tay nắm lấy cổ áo của anh quăng lên mặt đất một cái.

Lý Thiết Chùy đau đến mức nhe răng nhép miệng, nước mắt tuôn rơi, ôm lưng xin tha thứ với Tiết Linh Yến:



“Tiểu Yến à, ba sai rồi, con buông tha cho ba đi!”

“Tối qua tôi nói chuyện với ông thế nào hả?”

Ánh mắt của Tiết Linh Yến lạnh lùng như băng tuyết trời đông, đôi mắt hơi hơi híp lại tràn đầy sát khí.

Lý Thiết Chùy bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, khóc lóc van xin: “Ba không dám nữa đâu, thật đó, con buông tha cho ba đi, ba đảm bảo sẽ không quay về nhà họ Tiết nữa.”

“...” Tiết Linh Yến không thèm nhiều lời với ông ta, nếu bài học hôm qua đưa ra chưa đủ, hôm nay sẽ có thức ác hơn.

Nhấn huyệt câm của Lý Thiết Chùy trước, kéo ông ta vào trong rừng như kéo con chó chết, Lý Thiết Chùy hoảng loạn đến mức sắp rớt con mắt ra luôn.

Lại đến rồi, lại đến rồi…

Ông ta lại không nói ra lời nữa rồi!

Nhìn con gái kéo mình vào trong rừng sâu, ánh mắt của Lý Thiết Chùy tràn đầy tuyệt vọng.

Tiết Linh Yến quăng Lý Thiết Chùy xuống mặt đất, vỗ vỗ tay cười gian xảo với anh: “Ông không nhớ, thì tôi giúp ông nhớ.”



Giọng nói của cô âm u, nghe trong tai của Lý Thiết Chùy đáng sợ như là bùa thôi miên vậy, đầy nước mắt lắc đầu với Tiết Linh Yến.

Tiết Linh Yến cúi người kéo thắt lưng của ông ta ra, giơ tay quăng lên cây thắt một nút chết.

Lý Thiết Chùy mới đầu còn chưa biết cô muốn làm gì? Chờ lúc nhìn thấy cô thắt dây thắt lưng xong đột nhiên hiểu ra, đây là muốn gϊếŧ chết mình mà!

Lý Thiết Chùy bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, bò dậy muốn chạy, không có dây thắt lưng vừa chạy được hai bước đã bị té rồi.

Ông ta khóc huhu, nhìn thấy Tiết Linh Yến mặt lạnh lùng bước về phía mình, chân tay bủn rủn quỳ xuống lạy.

Tiết Linh Yến nhíu mày tránh đi, cách nói mê tín, trưởng bối quỳ lạy vãn bối sẽ làm tổn thọ vãn bối đó.

Tuy rằng cô không phải là Tiểu Yến, nhưng mà cơ thể này vẫn là của Tiểu Yến, cô không muốn cơ thể khó khăn lắm có được, bị ông già này làm tổn thọ đâu!

Cô vòng ra sau lưng Lý Thiết Chùy nắm lấy cổ áo ông ta lên, kéo lê về phía dưới gốc cây.

Lý Thiết Chùy dốc hết sức vùng vẫy, khi cổ được đưa vào trong dây thắt lưng, nỗi hoảng sợ trong lòng anh ta đã đạt đến cực độ, ra sức lắc đầu với Tiết Linh Yến, dùng ánh mắt năn nỉ cô.

Tiết Linh Yến cười lạnh lùng hỏi ông ta: “Không muốn chết à?”

Lý Thiết Chùy ra sức gật đầu, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, anh ta sợ cô con gái này thật rồi.