Chương 43: Đãi Khách

“Lần này là cơ hội lần cuối cùng của ông, nếu còn không nhớ tôi sẽ treo ông lên sấy khô ở dây.”

Mục đích của Tiết Linh Yến đạt được rồi, cũng không định gϊếŧ người thật, hù dọa xong bèn đi theo tiết mục hôm qua, cho ông ta lóc xương rút gân, để ông ta đau hai canh giờ.

Lý Thiết Chùy đau đến mức nổi hết gân xanh lăn lóc trên mặt đất, nhưng mà cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm, giữ được mạng rồi!

Tiết Linh Yến dạy dỗ Lý Thiết Chùy xong bước ra khỏi khu rừng, nhìn thấy hành lý trên mặt đất, cô cúi người xuống nhặt lên.

Cho dù quần áo trong này cô và Tiểu Đình không mặc được, nhưng mà có thể dùng để làm giày, nói chung là đồ cướp được trong tay thổ phỉ đừng hòng lấy về nữa.

Tiết Linh Yến xách túi hành lý về thôn, thấy em trai đã nhặt được gần hết hạt bắp rồi, đang ngồi dưới đất nhặt những hạt bắp còn sót lại.

Hai chị em mang đồ về nhà, Tiết Linh Yến bèn nấu nước mổ gà.

Mùi mổ gà cực kỳ khó chịu, Tiết Linh Yến nín thở lật qua lật lại con gà trong thau nước sôi, trên miệng dặn dò em trai: “Tiểu Đình à, hái hết rau trắng trong vườn vào đi, hái thêm hành và rau hẹ.”

“Dạ.”

Tiểu Đình hai mắt sáng rực phấn khích đồng ý, ánh mắt nhìn chị gái cực kỳ bái phục.

Chị nói hôm nay để mình ăn thịt, thực sự là làm được rồi!



Cậu bé rất thích chị gái của bây giờ, uy phong lẫm liệt, ba cũng cô.

Tiết Linh Yến luộc gà xong bèn bắt đầu vặt lông, mùa lông của gà rừng bảy màu cực kỳ đẹp, có thể để làm quả cầu cho Tiểu Đình.

Chờ lúc Tiểu Đình hái rau từ sau nhà trở về, Tiết Linh Yến đã bỏ hết gà vào trong nồi hầm rồi.

Cô không tiếc dầu, mùi thơm của chảo làm Tiểu Đình thèm đến nhỏ dãi.

“TIểu Đình, đi mua mười cái trứng gà về.” Tiết Linh Yến đưa cho em trai một đồng, dựa vào trí nhớ của Tiểu Yến, trứng gà hình như là ba xu tiền một một cái? Mắc hơn thì cũng chỉ có năm xu.

Nếu đã là đãi khách cô muốn rộng rãi thoải mái, hai con gà rừng nghe có vẻ nhiều, vặt hết lông và bỏ nội tạng cũng chỉ còn hơn hai cân, cho dù là có bỏ nấm cũng không đủ ăn.

Cô chuẩn bị bốn món ăn, rau hẹ xào khoai tây thái sợi, trứng gà chiên hành, gà rừng hầm nấm, thêm một món cải trắng xào tỏi.

Còn về món chính, cô dùng bột mì và bột bắp còn lại hòa trộn làm thành bánh bao hai loại bột.

Đồ ăn đãi khách lần này cũng nhiều thật, có thịt có trứng, màn thầu ăn cho đủ.

Có đồ ăn không có rượu không được xem là đãi khác, Tiết Linh Yến nhớ chai rượu gạo mà Lý Thiết Chùy giấu bị mình bỏ vào trong không gian rồi, nhân lúc em trai không để ý mang ra để lên bàn.

Tiết Linh Yến khá là tự tin với tay nghề của mình, bốn món ăn có thể nói là mùi hương màu sắc đều ngon, nhìn thôi đã khiến người ta chảy nước bọt.



“Tiểu Đình, đến trước cửa nhà ban chấp hành đại đội chờ, buộc phải mời được đại đội trưởng và ông chú hai cùng với hai anh trai hôm nay đến.”

Tiết Linh Yến tính toán thời gian gần đến, bèn kêu em trai mình đi đón người.

Cô chờ thiếu soái đến nhà với tâm trạng kích động, nếu là kiếp trước ở trong sơn trại của mình, chắc chắn sẽ trang trí đèn hoa để đón anh.

Cố Minh Hành nhìn tình hình phát triển của củ cải đường, chân mày vẫn luôn nhíu lại.

Nếu cứ tiếp tục như vậy lúc thu hoạch mùa thu củ cải đường cũng không phát triển đạt mức yêu cầu, tỷ lệ đường cũng sẽ không cao, thì sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ của nhà nước.

Chọn thôn Hồng Tinh làm cơ sở trồng củ cải đường là có nguyên nhân, bên này ruộng đất tốt, rau trồng ra đều ngọt, tỷ lệ đường của củ cải đường cao hơn những nơi khác.

Cố Minh Hành quan sát xung quanh một chút, nhìn thấy con sông nhỏ chảy từ trên núi xuống, mắt anh sáng lên, chỉ con sông nói với Trịnh Kiến Thiết:

“Đại đội trưởng, có thể nào đào một con kênh dẫn nước qua không?”

“Tôi cũng từng nghĩ đến, chỉ là đại đội chúng ta không có khoản tiền đó.”

Trịnh Kiến Thiết mặt đau khổ, một người ngoài như Cố Minh Hành cũng có thể nghĩ đến, sao mà ông ta không nghĩ ra chứ?

Cố Minh Hành vừa muốn nói, một cô gái xinh đẹp mặc áo bông, thắt hai chiếc bím chạy đến.