Chương 33: Quyết định

Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng vang lên, đập vào mắt Sherry chính là cảnh những tia máu bắn ra. Khokng ai ở nơi này là lương thiện, càng không có ai là độc ác.

Nếu có người hỏi Sherry rằng, cô có hận Jouri không? Chắc chắn cô sẽ câu trả lời sẽ là không. Bởi, hắn cũng như cô, cũng chỉ là bảo vệ bản thân, bảo vệ sự nghiệp gia tộc. Cô có thể từ bỏ nhưng hắn thì không. Nhà Gemini truyền thống trăm năm, một khi sụp đổ sao có thể an toàn mà rút lui!

Vậy nên, đối với Jouri, Sherry chỉ đồng cảm chứ không hận.

Xoẹt!

Một nhát dao liệng qua cánh tay cô, dòng máu đỏ nhàn nhạt chảy xuống thành dòng.

Khuôn mặt Sherry từ đầu đến cuối đều không đổi. Cô vẫn nhanh nhẹn thoát khỏi lưỡi dao, mũi súng của đối phương một cách thành thục.

Thế nhưng Cherry lại không may mắn đến như vậy. Em ấy bắn súng rất giỏi, có khi là hơn cả Sherry. Dẫu vậy, kinh nghiệm thực chiến quá ít, Cherry vẫn là lần đầu chiến đấu một cách chân chính như vậy. Có lẽ, đến bây giờ, cô mới biết giới hắc đạo tàn nhẫn như thế nào.

Cherry chính vì không có kinh nghiệm, chẳng mấy chốc liền đã rơi vào tay Jouri. Hắn kề dao vào cổ cô, nhẹ nhàng ấn xuống một cái nhưng lại khiến cô nhăn mày đau đớn.

Đám người Sherry nhìn thấy cảnh này tất nhiên dừng lại. Bên đối phương cũng nghe hiệu lệnh của Jouri mà dừng tay, lui về phía sau.

"Nghe nói Sherry tiểu thư thực thính cô bé này. Nếu hôm nay cô ta chết ở đây..." Giọng nói Jouri chần chừ, tựa như mạng sống của người khác trong tay hắn chỉ đáng để trêu đùa.

"Dừng tay. Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Sherry sốt ruột.

"Một là giao ra toàn bộ nhân lực bên cô, quy thuận nhà Gemini. Hai là cô ta sẽ chết."

Nói tới đây, trong lòng Sherry dấy lên một cỗi lo sợ. Jouri, hắn ta điên rồi. Vậy mà muốn cô dùng tổ chức để trao đổi? Chẳng lẽ hắn không sợ cô sẽ lừa hắn sao?



Nhưng cũng đúng thôi, ai bảo cô trời sinh nhu nhược, đứng trước quyết định quan trọng luôn luôn là do dự. Hơn cả nữa, cô không phải ác quỷ, cô là người, là người do máu thịt tạo thành. Cho nên, cô cũng có tình cảm. Bởi vậy, hắn mới nắm được nhược điểm của cô.

Nghĩ tới đây, Sherry cười một tiếng.

"Jouri, ngươi cho rằng ta ngu ngốc hay sao? Đổi một mạng người lấy tổ chức? Ngươi có phải ngốc hay không?" Sherry trào phúng nói.

"Vậy ngươi đổi hay không?"

"Không!" Sherry quả quyết.

Đám người Mục Vũ cũng vì quyết định này của cô mà kinh ngạc. Từ bao giờ, từ bao giờ Sherry của bọn họ lại trở nên vô tình đến như vậy?

Bảy năm trước, cô vẫn còn là một người trọng tình trọng nghĩa, vẫn còn là một người dám hi sinh cả tính mạng để bảo vệ người thân

Bảy năm sau, cô sẵn sàng hi sinh kẻ khác để bảo vệ lợi ích của bản thân.

Có lẽ, đó chính là đặc trưng của thời gian. Có lẽ, thời gian thực sự có thể thay đổi một con người.

Sherry chính là ví dụ điển hình nhất. Cô từ một kẻ vô danh tới người cầm quyền khiến kẻ khác kiêng dè. Lại từ một sát thủ nổi tiếng trở thanh một ác ma ngay cả tình cảm cũng không còn.

Thực là con người dễ thay đổi như vậy sao?

"Sherry tiểu thư thật là vô tình. Nếu đã như vậy..."

Không nói gì thêm, chỉ một ánh mắt đã khiến cho đám thuộc hạ hiểu ý. Ngay lập tức, từ hai bên lại xuất hiện thêm một toán sát thủ, tay cẩm vũ khí đầy đủ.

Mà đúng lúc này, Sherry cũng phát hiện bản thân không còn chút sức lực nào.

"Ngươi vậy mà lại hạ thuốc!" Cô nói.



"Giờ mới phát hiện có phải hơi muôn không?" Trong nắt Jouri tràn đầy ý cười.

Chết tiệt!

Sherry nắm chặt tay. Nếu không phải tại cô, nếu không phải cô vội vàng cũng sẽ không dẫn tới kết cục như vậy.

"Thế nào? Giờ có muốn suy nghĩ lại? Một lad thuần phục, hai là toàn bộ bọn họ đều sẽ trở thành cái xác không hồn."

Sherry im lặng. Một khoảng không khí im lặng bao trùm lấy nhà kho. Thời gian tựa như dừng lại, tựa như hòa vào làm một với hơi thở của Sherry.

Không gian thoáng chốc im bặt tới nỗi, cô hoàn toàn có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của đâm người Bác Thừa Ngôn, lại cũng nghe thấy âm thanh của sự mưu mô từ trong tâm trí Jouri.

Có lẽ lúc này một phần là thực tại, một phần là ảo giác. Bởi, Sherry cũng trúng thuốc. Thế nhưng cô vẫn chắc, vân. đảm bảo rằng tâm trí bản thân đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định hợp lí nhất.

Cuối cùng, Sherry quyết định.

"Dù bọn họ có chết tôi cũng không đồng ý!"

Đúng vậy, cô từ chối rồi. Sherry cô dù chết cũng không cúi đầu trước kẻ thù. Cho dù hôn nay đám người Bác Thừa Ngôn có hận cô, có muốn gϊếŧ cô đi chăng nữa, cô cũng cam lòng.

Sáu mạng người, sáu người duy nhất mà lúc này cô có thể dựa vào, họ đã hoàn toàn không tin vào tai mình.

Sherry chỉ cười khinh bỉ thầm trong lòng. Cô biết, cô là có lỗi với họ. Nhưng yên tâm, chỉ cần cô báo thù xong, nhất định sẽ lấy cái chết bồi tội. Còn hơn là dâng toàn bộ tổ chức cho Jouri, ở đó có hơn hai nghìn mạng người, cô đền không nổi.

Jouri hắn chắc chắn sẽ không để yên cho thuộc hạ của cô, vậy nên nếu cô thực sự đòng ý, cái kết chờ đợi bọn họ sẽ là gì?

Có thể là trọng dụng, có thể là sống không bằng chết? Một cái kết thật khó mà đoán trước!