Chương 7: Bị thương

Khuynh Y quay trở lại phòng ăn. Lần này, cô không còn là bộ dáng nhút nhát nữa, mà hoàn toàn lột xác. Từ thỏ con thành nữ vương khiến người ta có chút e dè.

Hoắc Tranh nhìn thấy Khuynh Y, liền ngạo nghễ bước tới.

"Aizô, cô em tới rồi sao."

"Có chuyện gì?" Khuynh Y cau mày.

"Hừ, cô giả vờ cái gì. Còn không phải vì muốn thu hút sự chú ý của gia sao."

"Hoắc thiếu, có bệnh là phải chữa."

"Ý cô là sao?" Hoắc Tranh nhíu nhíu đôi mày.

"Bệnh tự luyến." Khuynh Y cười khẩy. Xong, cô lướt qua hắn, tiến về quầy thức ăn.

"Đứng lại. Cô dám nói lại lần nữa không. Có tin gia đánh chết cô không."

Khuynh Y quay lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Cô vốn dĩ đã không muốn tìm phiền phức, là nó tự tìn tới cô. Khoản này, trách cô không được.

"Sao, Hoắc thiếu không những tự luyến, ngay cả tai cũng hỏng luôn rồi?" Giọng nói đầy vẻ chế giễu.

"Cô...."

"Tốt nhất anh nên an phận đi. Đừng có chọc vào tôi. Nếu không, kết cục của anh sẽ còn thảm hơn Hạ Phi đấy."

"Tiện nhân, mày nghĩ sao mà tao sẽ sợ. Hừ, không dạy dỗ thì mày không biết trời cao đất dày là gì."



Nói rồi, Hoắc Tranh lao về phía Khuynh Y. Hắn hung hăng đạp về phía cô, hai tay giơ nắm đấm. Khuynh Y há lại có thể để yên. Cô liền xoay người, né được một đòn.

Hoắc Tranh trợn mắt ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể né được một đòn của hắn. Suy cho cùng, dù ăn chơi lêu lổng, nhưng Hoắc Tranh hắn cũng là một tay đám chính hiệu trong dòng tộc. Phải biết, hắn từ nhỏ đã được cha cho học võ thuật. Người bình thường sao có thể tránh.

Không để Hoắc Tranh kịp phản xạ, Khuynh Y dương chân đạp vào bụng hắn. Một phát liền đạp hắn lùi ra sau vài bước. Mọi người trong nhà ăn cũng há miệng trợn mắt ngạc nhiên. Hoắc thiếu làm lão đại chán rồi sao? Tự nhiên lại để một nữ nhân đánh lui vài bước thế này?

Hoắc Tranh cũng cả kinh. Khuynh Y tránh được một đòn đã khiến hắn kinh ngạc, nhưng giờ cô lại đánh hắn lùi về sau. Thế này cũng quá khủng bố đi!

Bác Thừa Ngôn ngồi phía xa cũng có phần kinh sợ. Nữ nhân này, quả nhiên thú vị. Vậy có phải hay không cô sẽ có khả năng đưa hắn rời khỏi đây? Bác Thừa Ngôn trong lòng thầm nghĩ, sống hơn hai mươi năm đời người, giờ hắn mới thực sự biết thế nào là giả heo ăn cọp. Nữ nhân này, nhìn thì yếu đuối nhưng thực chất lại mạnh mẽ, độc ác hơn bất cứ người nào.

Khuynh Y liếc mắt nhìn Hoắc Tranh.

"Thế nào, Hoắc thiếu còn muốn đánh nữa?"

"Tiện nữ, ngươi thực sự nghĩ ngươi đánh được ta sao. Chẳng qua chỉ là nhân lúc ta không chú ý mà đánh lén mà thôi."

Khuynh Y cười ta, đôi mày nhàn nhàn nhếch lên. Khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

"Miễn là đánh thắng, lén hay không có ích gì?"

"Cô...."

"Không phải sao. Tốt nhất là anh đừng quá tự đại. Nếu không, cẩn thận bị tôi Đánh Lén nữa đó."

Hoắc Tranh nắm chặt tay. Từ nhỉ tới lớn, hắn được cha mẹ yêu thương, nào có phải chịu sỉ nhục như bây giờ. Tất cả là tại nữ nhân này. Đúng, nếu không phải do ả nữ nhân ti tiện này, sao hắn có thể bị mất mặt. Nếu không phải tại cô, hắn vẫn sẽ là Hoắc lão đại người người kính sợ.

Đợi lúc Khuynh Y vừa quay người đi, Hoắc Tranh lao về phía cô. Trên tay hắn cầm một vật nhọn.



Bác Thừa Ngôn trong lòng sợ hãi. Trên tay Hoắc Tranh vậy mà lại cầm dao. Dù nói hắn với Khuynh Y quen biết chưa lâu, nhưng cái tính cách thẳng thắn của cô khiến hắn có chút thiện cảm. Cho nên, vừa lúc Hoắc Tranh chuẩn bị đâm tới người Khuynh Y, Bác Thừa Ngôn cũng kịp lúc lao tới. Hai tay hắn nắm chặt vào con dao, máu chảy thành dòng.

Trực giác mắc bảo, Khuynh Y bất giác quay lại. Thấy cảnh tượng như vậy. trong lòng cô có chút nhói đau. Suốt ba năm nay, chỉ có đúng một người vì cô mà làm như vậy.

Phải biết, trong tổ chức, hoàn thành nhiệm vụ là tiêu chí hàng đầu. Vậy nên, cho dù đồng đội có gặp nguy hiểm, không được phép vì cứu người mà làm hỏng kế hoạch. Duy chỉ có một người, đó là Marry, từng vì cứu cô mà suýt chút nữa làm hỏng cả kế hoạch, bị cha nuôi trách phạt nặng nề.

Lửa giận trong lòng Khuynh Y bùng lên. Người của cô mà cũng dám làm hại, thật là đáng chết. Khuynh Y vội vàng xé toạc một góc áo, băng lại vết thương cho Bác Thừa Ngôn.

Xong, nàng quay ra. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Hoắc Tranh khiến hắn có chút sợ hãi. Dưới ánh mắt của cô, đôi chân hắn run run không dám động.

Khuynh Y tức giận tiến về phía hắn. Ngay lập tức, Hoắc Tranh ngã khụy xuống, đôi mắt hiện lên tia sợ hãi.

"Cô...cô muốn làm gì."

"Làm gì sao? Không phải tôi đã nói rồi sao. Đừng có chọc vào tôi. Hiện giờ, anh không nghe. Vậy tôi sẽ cho anh biết hậu quả..."

"Cô...cô đừng qua đây.."

Khuynh Y như không nghe thấy lời hắn nói, tiếp tục từng bước tiến lại gần. Hoắc Tranh sợ hãi lùi về phía sau. Nhưng chưa đầy ba bước, Khuynh Y đã tóm lấy cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy rồi dùng chân đạp vào bụng. Hoắc Tranh đau đớn, hai tay ôm lấy bụng. Nhưng Khuynh Y lại kéo tay hắn ra, ghì chặt xuống bàn ăn gần đó.

Cô cúi người nhặt con dao lên, đôi mắt xẹt qua tia lạnh lẽo. Mọi người trong nhà ăn không khỏi rùng mình rét lạnh. Trông Khuynh Y lúc này chẳng khác nào Thần Chết từ địa ngục âm ti tới. Cả người cô toát lên vẻ nữ vương, đôi mắt vô cảm khiến người ta sợ hãi.

Dao cầm trên tay, Khuynh Y nhếch môi cười.

"Không phải ngươi muốn đâm ta sao. Đã vậy. để ta cho ngươi biết, thế nào mới thật sự là đâm."

Độp!