Chương 4.2: Thế giới 1: Trắng giàu đẹp (12)

Trình Tư Niên liên lạc với Khương Oánh không được, anh ta bắt đầu trái lo phải nghĩ, cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó lấy được niềm vui của Khương Oánh mới được.

Anh ta bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của mình và Khương Oánh, vì thế vội vã kêu thư ký đặt bàn ở nhà hàng, mua hoa, sau đó lại gọi điện thoại kêu trợ lý đi mua quà.

Phân phó xong, anh ta lại nhắn tin chi Khương Oánh, hỏi cô khi nào về nhà.

Lần này cuối cùng Khương Oánh cũng trả lời.

Khương Oánh: 【 Về trễ một chút. 】

Trình Tư Niên nhìn thấy tin nhắn trả lời của cô, tâm trạng lại trùng xuống đất. Anh ta nghĩ thầm, chờ đến khi Khương Oánh trở về, nhìn thấy tất cả những gì anh ta đã chuẩn bị, nhất định sẽ rất cảm động. Đến lúc đó, Khương Duyệt lại báo cho cô, thật ra sự nghi ngờ của cô đều chỉ là hiểu lầm, như vậy là Khương Oánh chắc chắn sẽ không giận nữa.

Trình Tư Niên một lòng nhớ đến Khương Oánh, công việc buổi chiều đã làm xong từ sớm, khó có khi tan làm sớm, còn chưa đến giờ mà đã lập tức lái xe về nhà.

Trên đường về nhà, Trình Tư Niên nhận được cuộc gọi của Khương Duyệt.

Khương Duyệt hỏi: “Tư Niên, anh đang bận à?”

Trình Tư Niên nghe được giọng nói của Khương Duyệt bèn có chút chột dạ, nhưng chợt nghĩ đến Khương Oánh, anh ta lại nhàn nhạt ừ một tiếng, “Vẫn còn đang bận.”

Khương Duyệt: “Vậy hôm nay anh có muốn gặp mặt em không? Gặp chỗ cũ nha anh?”

Trình Tư Niên theo bản năng muốn từ chối, anh ta nghĩ nghĩ, nói: “Công việc hôm nay của anh nhiều quá, phải tăng ca.”

Đây là lời từ chối ngầm.

Đương nhiên Khương Duyệt có thể nghe hiểu.

Khương Duyệt: “Là vậy à.”

Trình Tư Niên: “Ừm.”

Tuy rằng Khương Duyệt nhận thấy được thái độ của Trình Tư Niên cũng không nhiệt tình cho lắm, nhưng cô ta cũng chỉ nghĩ rằng là do có người đang ở bên cạnh anh ta ở trong công ty, cho nên cũng không nghĩ nhiều, liền nói: “Vậy được rồi, hôm nào lại gặp.”

Trình Tư Niên: “Ừm, em còn có việc gì không, nếu không còn chuyện gì thì anh cúp điện thoại trước đây.”

Khương Duyệt: “Đúng rồi, Tư Niên, tối hôm qua khi về nhà chị em có nói gì không?”

Trình Tư Niên nghĩ đến chuyện mình bị nhốt ở ngoài cửa tối hôm qua, vẻ mặt có hơi khó coi, nhưng anh ta cũng không địng nói cho Khương Duyệt, “Không nói gì hết.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Duyệt cười lạnh một tiếng, sau đó mở WeChat gửi tin nhắn cho Từ Thương Tinh.

Tối hôm sau khi về nhà, cô ta vẫn luôn nhịn không gửi tin nhắn đến, cô ta sợ Từ Thương Tinh sẽ cảm thấy cô ta là người phiền phức.

Hôm nay cô ta đã tìm được cớ để trò chuyện một chút với Từ Thương Tinh chuyện về lĩnh vực thiết kế, hẳn là anh sẽ không thấy phản cảm.

Nhưng khi Khương Duyệt gửi tin nhắn qua cho Từ Thương Tịnh, nửa tiếng sau Từ Thương Tinh vẫn chưa trả lời.

Cô ta không nhịn được nên gửi thêm một tin nhắn nữa.

……

Vì muốn cho Khương Oánh một sự kinh hỉ, Trình Tư Niên tự mình xuống bếp nấu ăn, ngoại trừ đã nấu ăn hai lần lúc theo đuổi Khương Oánh, sau đó anh ta cũng không xuống bếp thêm lần nào nữa, hôm nay xuống bếp còn suýt chút nữa là lật xe*, cũng may là vẫn còn có dì giúp việc trong nhà có thể giúp anh ta.

(* Hiểu theo kiểu là thất bại ấy)

Anh ta làm một bàn thức ăn, cũng chuẩn bị hoàn tất rượu vang đỏ, chỉ chờ Khương Oánh trở về, lại đợi một lát thì đã đợi đến 10 giờ tối.

Từ lúc 6 giờ, Trình Tư Niên đã gọi điện thoại cho Khương Oánh, Khương Oánh cũng không nhận một cuộc gọi nào.

Đợi đến 10 giờ, sắc mặt Trình Tư Niên vô cùng u ám và khó coi, anh ta nhìn chằm chằm điện thoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng điện thoại anh ta đã vang lên, anh ta lập tức cầm lấy, vừa nhìn đã thấy là cuộc gọi của Khương Oánh.

Biểu cảm Trình Tư Niên trở nên vui mừng, anh ta kích động nhận cuộc gọi, nhưng giọng điệu không khỏi có chút nóng nảy và bất mãn, “Sao bây giờ em mới nhận điện thoại của anh, em đi đâu vậy?”

“Tư Niên, là ba.”

Trình Tư Niên sửng sốt, giọng nói truyền đến ở đầu bên kia điện thoại là của cha Khương Oánh - Khương Viễn Thụ.

“Ba.”