Chương 3.1: Thế giới 1: Trắng giàu đẹp (8)

Từ Thương Tinh gọi Khương Oánh lại, “Không phải vừa rồi cậu nói muốn mở một phòng tranh kinh doanh sao, mình có một người bạn đang làm cái này, cậu có muốn mình gửi liên lạc của người bạn đó qua không.”

Khương Oánh nhíu mày, nhìn anh ta với vẻ khó hiểu, sau đó lại cười nói: “Mình cũng chỉ thuận miệng nói chơi thôi.”

Giống như chuyện Từ Thương Tinh xem lời nói tùy tiện của cô là sự thật khiến cô rất kinh ngạc.

“Nhưng mà mình cũng không biết liệu sau này mình có định làm hay không nữa.”

Khương Oánh nở nụ cười, khóe mắt và đuôi lông mày đều toát ra nét quyến rũ, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, “Vậy…… để mình quét WeChat của cậu nhé?”

Từ Thương Tinh: “Ừm.”

Khương Oánh cong môi.

“Xong rồi, mình về đây, cậu nhớ gửi WeChat của bạn cậu cho mình đấy”

Cô nói xong, bỗng nhiên bước đến trước mặt Từ Thương Tinh, nhón mũi chân, đôi môi gần như muốn đυ.ng đến lỗ tai của anh ta.

“Nhưng mà, không phải là không có người bạn nào ở đây đó chứ?”

Nói xong, cô cũng không đợi Từ Thương Tinh trả lời mà đã xoay người rời đi.

Mùi hương của cô còn quanh quẩn ở chóp mũi của Từ Thương Tinh, chỉ là người kia đã nhẹ nhàng rời đi rồi.

……

Sau khi Khương Oánh rời khỏi khách sạn cũng không về nhà, cô thấy thời gian đã hơn 10 giờ, khi nãy Trình Tư Niên cũng gọi mấy cuộc điện thoại tới, Khương Oánh cũng không nhận.

Cô cố ý không về nhà mà đi đến một quán bar.

Cô ngồi ở quầy bar của quán, bưng một ly rượu Cocktail có màu sắc đẽp đẽ, khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ u buồn, chỉ thấy cô lắc lắc ly rượu, làn da trắng nõn nà được ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến cô càng trở nên đẹp mê ly, đầy vẻ mê hoặc.

Đã có bốn người đàn ông đến đây mời cô uống rượu cùng, Khương Oánh đều từ chối. Và đương nhiên, bọn họ đều hỏi xin kết bạn WeChat với cô, Khương Oánh cũng không thêm bất kỳ ai.

Trong đó có hai người đàn ông khá bảnh bảo, nhưng dường như hôm nay cô lại không có hứng thú gì lắm.

Đêm nay cô đến đây là vì hai lí do, một cái là vì không muốn về nhà sớm như vậy để nhìn thấy tên đàn ông chó Trình Tư Niên kia, một cái khác là chỉ đơn thuần muốn uống chút rượu thôi.

Lúc này, có hai người đàn ông bước vào cửa, Khương Oánh chỉ liếc mắt một cái thì đã lập tức nhận ra một người trong đó là chồng của Khương Duyệt - Cố Trầm.

Khương Duyệt kết hôn hồi năm ngoái, chồng cô ta là con thứ hai của chủ tịch tập đoàn Cố, tuy rằng chỉ là một đứa con trai riêng, nhưng vài năm trước đã nhận tổ quy tông, kết hôn với Khương Duyệt cũng là vì liên hôn thương nghiệp. Hai người họ không có chút tình cảm nào với nhau, lúc kết hôn còn ký hiệp ước qui định chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, sẽ lập tức ly hôn vào hai năm sau.

Nguyên thân thường nghe Khương Duyệt phàn nàn rằng chồng cô ta là người vô cùng lãnh đạm và vô tình, coi nhà như khách sạn, số lần về nhà ít đến đáng thương.

Kết hôn được một năm, hai người thậm chí còn chưa làm chuyện vợ chồng thật sự. Khương Duyệt không có cách nào phàn nàn loại chuyện này với người ngoài, cho dù trong lòng cô ta rất căm ghét Khương Oánh, nhưng cũng chỉ có thể nói hết ra với Khương Oánh.

Khương Oánh không quen biết người đàn ông đi bên cạnh Cố Trầm, hẳn là bạn của anh ta.

Ngay từ đầu, Cố Trầm cũng không chú ý đến Khương Oánh, là người bạn - Sở Nguyên của anh ta nhìn thấy trước.

Sở Nguyên: “A Trầm, cậu nhìn bên kia kìa……”

Cố Trầm: “Có chuyện gì?”

Sở Nguyên: “Cậu mau nhìn thử đi, có một người phụ nữ đang ngồi ở quầy quán bar đó, siêu có khí chất, mình quan sát nãy giờ rồi, gần như tất cả đàn ông trong quán bar này đều đang nhìn cô ấy.”

Cố Trầm cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn nể tình cậu bạn nên nhìn thoáng qua.

Ánh mắt đầu tiên, anh ta còn chưa nhận ra người nọ là chị vợ - Khương Oánh của mình.

Cho đến khi Khương Oánh cũng quay đầu lại nhìn qua, khi anh ta và Khương Oánh đối mắt với nhau thì mới nhớ ra mình đã gặp người này ở trong hôn lễ của mình và Khương Duyệt rồi.

Khương Oánh vừa uống rượu xong, ánh mắt mê ly, vì men say nên hai má hơi ửng hồng, môi hơi hé ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào anh ta.

Thần sắc Cố Trầm không đổi, chậm rãi thu tầm mắt lại, nói với Sở Nguyên: “Ừm, đúng là không tồi, nhưng cậu cũng đừng nên có ý đồ với cô ấy nữa.”

“Sao vậy? Cậu cũng coi trọng cô ấy à?” Vẻ mặt Sở Nguyên bất đắc dĩ.