Chương 31: Không Phải Chỉ Là Phụ Nữ Thôi Sao

Mộ Dung Tuyệt thản nhiên “ừm” một tiếng, thong dong thu hồi tay trái, sau đó giơ ngón tay cho tôi nhìn : "Miệng em dính nước canh.”

Trên ngón trỏ của hắn đúng là có dính chút màu vàng nhạt, tôi xấu hổ muốn chết, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào. Nhưng anh ta cũng thật quá đáng, mặt tôi bị bẩn thì trực tiếp nói là được, cần gì phải động thủ giúp tôi lau khiến tôi hiểu lầm.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn anh ta, đột nhiên anh ta rũ mắt nhìn xuống ngực tôi, trầm giọng nói : "Cúc áo em bung rồi.”

Tôi cúi đầu nhìn, cúc áo sơ mi đồng phục thật sự tung ra, hẳn là vừa rồi lúc giãy dụa không cẩn thận bị tung. Chiếc cổ trắng nõn và vùng da thịt trước ngực bị lộ ra, Mộ Dung Tuyệt từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ của hắn vừa vặn có thể thấy khe hở giữa ngực, nhìn thấy phong quang trước ngực cùng hương thơm của thiếu nữ len lỏi vào chóp mũi, làn da trắng nõn như ngọc kia khiến tâm trí hắn khẽ động, ánh mắt trầm xuống.

Tôi cuống quít xoay người, luống cuống tay chân cài lại nút áo, hai má nóng bừng.

Tối nay thật sự là đen đủi, ba lần bốn lượt xảy ra chuyện, tôi đưa lưng về phía Mộ Dung Tuyệt, xấu hổ đến mức không biết đối mặt với hắn như thế nào.

Mộ Dung Tuyệt chắc cũng có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, nói : "Tôi đi ra ngoài lấy xe trước, em sửa sang lại rồi hẵng ra.”

"Ừm, được."

Nghe được tiếng anh ta đóng cửa, thân thể căng thẳng của tôi mới thả lỏng, hai tay ôm hai má nóng bừng, ảo não dậm chân.

Ai da, đừng phiền não nữa, chỉ là chút tai nạn nhỏ thôi mà, trong cuộc sống ai mà chẳng gặp phải vài chuyện xấu hổ chứ. Tôi hít sâu vài hơi, nở một nụ cười rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng.

Trên hành lang dài có hơn mười phòng bao riêng, lúc đi ngang qua một gian phòng không đóng kín cửa, tiếng nói chuyện bên trong truyền ra khiến tôi chú ý : "Haizz, tôi nói Tử Hạo này, sao cả đêm cậu đều không vui?”

"Cậu ngốc à, Lâm Tử Hạo bị Tô Vi bỏ rơi, thất tình còn có thể vui sao?"



Lâm Tử Hạo ở trong phòng sao? Ồ, thật là trùng hợp. Tôi dừng lại, nhìn qua khe cửa vào bên trong phòng, năm chàng trai ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.

Lâm Tử Hạo đưa lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy mặt hắn ta, ba người nhìn rõ mặt thì tôi có thể nhận ra hai, một người tên Lương Phong, là kẻ nổi tiếng thay bạn gái như thay áo trong trường tôi. Người kia tên là Lý Thiên Hữu, có chú làm quan, hắn cùng Lương Phong thích chơi gái giống nhau. Kiếp trước hắn và mấy tên bạn cùng nhau chơi chết một người mẫu non trẻ khiến mình bị vào tù thì không nói, còn liên lụy tới sự nghiệp của chú hắn.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tôi đoán mấy người trong kia cũng không phải thứ gì tốt, không nghĩ tới Lâm Tử Hạo cũng quen biết bọn họ.

Lâm Tử Hạo bị bọn họ trêu ghẹo, tức giận nói : "Hai người không thể im lặng một lát sao?”

Lý Thiên Hữu cười xấu xa : "Anh bạn, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao? Cậu nói cho tôi biết cậu thích loại gì, trong vài phút tôi có thể tìm cho cậu một đống.”

Lương Phong đẩy Lý Thiên Hữu một cái : "Tìm cái gì mà tìm, Tử Hạo người ta là học sinh nghiêm túc, cậu ấy có thể có khẩu vị như cậu sao? Người cậu ta muốn là Tô Vi, anh em nói có đúng hay không?”

Có người đồng ý : "Đúng vậy, Tô Vi đúng là rất xinh đẹp, chỉ là ngực hơi nhỏ, Tử Hạo, cậu quen cô ấy cũng gần một tháng rồi, chắc cũng chưa ra tay nhỉ?”

“Chu Vũ, con mẹ nó câm miệng lại!” Lâm Tử Hạo giơ tay tát người nọ một cái : "Tô Vi là để cái miệng thối này của cậu có thể nói sao?”

"Mẹ kiếp cậu điên rồi, tôi nói đấy thì làm sao? Cậu bảo vệ cô ta như vậy, có bản lĩnh thì trói lại đừng để cô ta bỏ rơi mình đi!" Chu Vũ cũng nổi nóng, trực tiếp nhảy dựng lên muốn đánh nhau với Lâm Tử Hạo.

Những người khác vội vàng giảng hòa, Lương Phong và Lý Thiên Hữu một trái một phải túm giữ Lâm Tử Hạo, khuyên hắn ta bình tĩnh một chút, đừng tức giận nữa. Lương Phong hèn hạ nói : "Tử Hạo, nói thật, cậu muốn khiến phụ nữ nghe lời thì phải có được thân thể của cô ấy, chinh phục cô ấy ở trên giường, lúc đó cô ấy sẽ từ hổ cái biến thành cừu nhỏ mà ngoan ngoãn nghe lời.”

Lý Thiên Hữu vỗ vỗ bả vai Lâm Tử Hạo, cười xấu xa : "A Phong nói có đạo lý, cậu xem cậu ấy có nhiều bạn gái như vậy, người nào mà không phục tùng thuận theo cậu ta? Nếu không thì cậu cũng nên tìm một cơ hội cùng Tô Vi........ , ừm, cậu hiểu chứ…....."

Lâm Tử Hạo lắc đầu : "Không được, tôi không thể làm như vậy, Vi Vi sẽ hận tôi.”

"Được rồi, được rồi, không được với Tô Vi, vậy thì cùng nữ nhân khác là được, đêm nay đừng về trường nữa, cùng anh em tới Dạ Sắc Hoàng Đình chơi, cam đoan sẽ khiến cậu mở rộng tầm mắt."



Đám người Lý Thiên Hữu, Lương Phong, ai nấy đều cười hèn mọn, tôi nhìn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ liền cảm thấy ghê tởm, không muốn nghe tiếp nữa, nhanh chân rời khỏi nơi này.

Xe của Mộ Dung Tuyệt đã dừng trước cổng, sau khi tôi mở cửa xe, nhìn thấy thần sắc anh ta như thường giống như vừa rồi không phát sinh chuyện gì, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với hắn, ngồi lên xe.

Vốn nghĩ anh ta đưa tôi đến cổng trường sẽ rời đi, không ngờ anh ta còn xuống xe đi vào khuôn viên trường với tôi. Bây giờ tất cả mọi người đã ăn xong, trở về lớp để tự học, khuôn viên trường người đến người đi, thỉnh thoảng lại có người nhìn chúng tôi. Tôi cũng có chút không tự nhiên, Mộ Dung Tuyệt lại dường như không biết chuyện, thong dong tự tại đi bên cạnh tôi.

“Anh còn chuyện gì nữa sao?" Chúng tôi đã đi tới dưới tầng lớp học, tôi không thể không dừng bước hỏi Mộ Dung Tuyệt.

Anh ta giơ tay phải ra nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói : "Cho em năm phút về lớp lấy tài liệu toán và tiếng Anh.”

Tôi nghi ngờ nói : "Ý anh là sao?"

"Cầm tài liệu ôn tập xuống đây, bây giờ em chỉ còn bốn phút năm mươi hai giây."

Tôi : “….......”

Có lẽ những năm gần đây có quá nhiều học sinh trung học nhảy lầu tự tử, vì vậy trường chúng tôi chủ trương thoải mái tự học mà không cần sự giám sát của giáo viên, tất cả đều dựa vào ý thức học sinh. Nhà trường cũng khuyến khích học sinh tự học, mệt mỏi thì gục xuống nghỉ ngơi hoặc đi dạo bên ngoài. Một số học sinh có thành tích tốt nếu cảm thấy mình không cần phải tham gia các lớp tự học cũng có thể nộp đơn xin miễn, một số phải về nhà để học thêm cũng có thể về, tóm lại là rất tự do.

Vì vậy, khi tôi cầm tài liệu toán và tiếng Anh rời khỏi lớp, mọi người đều không ngạc nhiên chút nào.

Tôi không nói gì, chỉ ôm tài liệu cùng Mộ Dung Tuyệt đi tới phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm Cao. Anh ta tùy ý như ở nhà mình, động tác tao nhã cởϊ áσ khoác âu phục treo lên móc, sau đó chậm rãi xắn tay áo sơ mi, nói với tôi đang đứng ngốc nghếch một bên : "Còn sững sờ làm gì? Ngồi xuống đây tự học đi.”

Hai ngày nay cô Cao vẫn giúp tôi học thêm tiếng Anh, tối nay cô lại không ở đây, mà Mộ Dung Tuyệt lại thản nhiên ngồi trên ghế của cô, tôi chợt hiểu ra cái gì, ánh mắt chậm rãi mở to : "Ý anh là sao? Tối nay anh sẽ kèm tôi học?”