Chương 32: Không Được Thân Cận Quá Mức Với Đàn Ông

Mộ Dung Tuyệt không trả lời, chỉ vào cái ghế trống bên cạnh bàn, giọng điệu có chút không kiên nhẫn : "Mau qua đây, thời gian của tôi rất quý giá.”

"Nếu thời gian của anh quý giá như vậy, anh còn kèm tôi làm gì?"

Tôi bất mãn lẩm bẩm, ôm tài liệu, không cam lòng ngồi xuống ghế, thật không biết anh ta thuyết phục cô Cao như thế nào mà có thể thay cô ấy đến giúp tôi học thêm, nhưng điều khiến tôi khó hiểu nhất chính là tại sao anh ta làm như vậy.

Mí mắt Mộ Dung Tuyệt nhấc lên, tầm mắt lạnh băng liếc về phía tôi, giọng điệu cao cao tại thượng : "Giáo viên Cao nói em đang cần một giáo viên dạy kèm môn toán, hai ngày nay đã giúp hỏi qua mấy người nhưng đều không rảnh, vì thế tôi mới cố gắng dành thời gian kèm em học, như thế nào, có ý kiến sao?”

Tôi nhìn ra mắt anh ta toát lên sự nguy hiểm, tôi có dự cảm nếu mình dám nói có ý kiến, tuyệt đối anh ta sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì đó, vì thế tôi rất thức thời nở nụ cười : "Không có ý kiến, tôi nào dám có ý kiến chứ, nhưng mà thưa Mộ Dung tiên sinh, toán lớp 11 cũng rất khó, anh chắc chắn làm được sao?”

Con ngươi sâu thẳm của anh ta nhìn tôi chằm chằm, lạnh lẽo mà tà mị, thong thả nói : "Được hay không, em thử liền biết?”

Câu này rất có ý nghĩa sâu xa, thật là đáng ghét. D truyen . com

Tôi giả bộ nghe không hiểu, ngây thơ chớp chớp mắt, cười nói : "Được thôi, thử thì thử, xem ai sợ ai.”

Mộ Dung Tuyệt hơi ngây người, vành tai ửng hồng kỳ dị, tôi thấy mà trong lòng nghẹn cười. Trời ạ, anh ta đang thẹn thùng sao, tuyệt đối là thẹn thùng, ha ha, thì ra ông chú Mộ Dung bá đạo này cũng có lúc thẹn thùng. Tôi đột nhiên phát hiện, trêu chọc anh ta cũng rất thú vị …....

"Này, chú Mộ Dung, sao lại không nói gì vậy?" Tôi một tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt to tròn tiến đến trước mặt anh ta.

Lông mày anh ta nhanh chóng nhíu lại, vươn bàn tay phải to rộng ấm áp che mặt tôi, đẩy tôi về phía sau, nghiêm mặt giáo huấn : "Chú ý lời nói và hành động của em.”



"Lời nói và hành động của tôi làm sao?" Tôi nhìn anh ta với đôi mắt vô tội.

Anh ta nhíu mày, trầm giọng nói : "Là con gái thì hành động và lời nói phải đoan chính cẩn thận, không được thân cận quá mức với đàn ông.”

Đây không phải là mắng tôi tùy tiện sao, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn răng uất hận nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng rất muốn phản bác lại vài câu, nói là anh ta trêu chọc tôi trước, lúc ở Long Cảnh Uyển không phải còn ôm tôi sao, nhưng lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời. Vì sao chứ, bởi vì tôi phát hiện Mộ Dung Tuyệt nói không sai, anh ta trêu chọc tôi là không đúng, tôi trêu chọc anh ta quả thực cũng không ổn, thế nhưng việc hắn chỉ trích tôi như vậy khiến tôi khó chịu, vô cùng xấu hổ……...

Trong đầu hiện ra một cảnh tượng, bên tai vang lên thanh âm ghê tởm đó, vô số khuôn mặt mơ hồ vây quanh tôi, nhục mạ tôi không biết liêm sỉ, cười nhạo tôi là tiện nhân bị ngàn người cưỡi….....

Nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, tôi đứng lên, nhanh chóng thu lại tài liệu trên bàn rồi xoay người chạy về phía cửa.

“Đứng lại!” Thanh âm uy nghiêm của Mộ Dung Tuyệt vang lên, bá đạo cường thế khiến tôi không khỏi dừng bước lại.

Tôi ôm chặt tài liệu trong ngực, cả người căng thẳng, nghe thấy tiếng giày da vang trên mặt đất càng ngày càng gần, tôi gắt gao cắn môi nhịn xuống nước mắt, không muốn để cho nó rơi xuống.

"Xoay người lại."

Thanh âm của hắn ở ngay phía sau tôi, ở khoảng cách gần như vậy, khí tức mãnh liệt của anh ta bao trùm lấy tôi khiến tôi rất không thoải mái, tôi cắn răng, lạnh lùng nói : "Sau này chuyện của Tô Vi tôi không cần anh quản!”

Nói xong, tôi vươn tay muốn mở cửa, nhưng vừa mới chạm tay vào nắm cửa thì một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi, Mộ Dung Tuyệt cường thế nắm lấy tay tôi muốn xoay người tôi lại, bao nhiêu chua xót cùng ủy khuất kìm nén trong lòng giờ khắc này liền tuôn trào, tôi phát điên giãy dụa, rống giận với anh ta : "Anh buông tôi ra! Tôi nói không cần anh quản, anh không hiểu sao?”

“Tô Vi!” Người đàn ông cao ngất đứng trước mặt nhíu mày, môi mỏng mỉm lại, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo : "Em bình tĩnh chút!”

Nước mắt không kiềm chế được rơi khỏi hốc mắt, tôi tựa như dã thú phẫn nộ, đem tất cả tổn thương, tất cả phẫn nộ đều phát tiết lên người hắn, vừa đánh vừa la khóc : "Tôi không cần anh quản, tôi cũng không biết anh, dựa vào đâu anh muốn quản tôi? Đúng, tôi là kẻ tùy tiện, tôi chính là hạ tiện, anh xem thường tôi, vậy thì cút đi, cút a—— a ——"



Mộ Dung Tuyệt giữ cánh tay tôi dùng sức kéo tôi vào trong ngực anh ta, l*иg ngực hắn rắn chắc như tảng đá khiến mũi tôi bị đυ.ng đau, nước mắt của tôi càng tuôn ra, nắm chặt nắm đấm liều mạng đấm vào lưng hắn.

"Tôi biết em khó chịu, muốn phát tiết thì cứ đánh tôi đi." Bàn tay Mộ Dung Tuyệt đặt ở sau gáy tôi, đôi mắt sâu thẳm ôn nhu nhìn tôi, thanh âm khàn khàn đè nén tình cảm khó có thể diễn tả thành lời.

Tôi rúc trong ngực anh ta khóc tê tâm liệt phế, tôi khóc cũng không phải vì những lời hắn vừa nói làm tổn thương lòng tự trọng của tôi mà là tôi nhớ tới kiếp trước cũng nghe được những lời tương tự như vậy.

Kiếp trước, tôi bị hai mẹ con Lưu Nhã Cầm bán vào nhà thổ, vì sống sót mà phải chiều theo ý người ta, nếm qua rất nhiều khổ sở, chịu rất nhiều thương tích, vất vả mới thoát được ra ngoài, nhưng về đến nhà, trở lại trường học lại không một ai thương cảm cho tôi, bọn họ đều chê cười tôi từng là gái đ.iếm, lời khó nghe gì cũng có, bọn họ còn nói là con gái thì phải bảo vệ trinh tiết, tôi bị nhiều người cưỡi như vậy làm sao còn mặt mũi sống tiếp, nhanh chóng đi chết đi….....

Hiện tại tuy rằng sống lại một kiếp nhưng ký ức quá khứ vẫn ẩn giấu trong đầu, tôi không dám tâm sự với người khác nên chỉ có thể để cho những ký ức kia giống như gông xiềng đè ép tôi, trói chặt nội tâm tôi, một câu nói vô ý cũng sẽ gợi lên ác mộng kiếp trước của tôi…....

Hình ảnh trong quá khứ cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi, nước mắt tôi không ngừng rơi, Mộ Dung Tuyệt vẫn dịu dàng ôm gáy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi.

Tôi kìm nén quá lâu, vận mệnh bi thảm trước khi sống lại, sau khi sống lại từng cái từng cái chua xót hiện lên khiến cảm xúc vỡ òa như thủy triều dâng.

Chờ tôi bình tĩnh lại, phát hiện nước mắt nước mũi của mình làm ướt vạt áo sơ mi trước ngực hắn, bản thân tôi cũng đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ hoe, mặt đầy nước mắt, muốn chật vật bao nhiêu có bấy nhiêu.

"Khóc đủ rồi sao?"

Mộ Dung Tuyệt đưa cho tôi một chiếc khăn tay màu trắng, tôi không chút khách khí nhận lấy, lau nước mắt, lau nước mũi, sau đó còn trả lại khăn tay bẩn cho hắn.

Mộ Dung Tuyệt nhìn thiếu nữ trước mặt, hốc mắt cô đỏ bừng có chút chật vật, hai má phồng lên như đứa trẻ tức giận, lại giống như bánh bao trắng nõn vừa hấp xong, ánh mắt đen trắng rõ ràng được nước mắt rửa sạch càng ngày càng sáng ngời mang theo vài phần giảo hoạt, vài phần khıêυ khí©h, còn trả lại khăn tay dính bẩn cho hắn, ngạo khí nói : "Trả anh này!”