Chương 33: Tiểu Quỷ Quấn Thân

Khóe môi Mộ Dung Tuyệt hơi nhếch lên, cũng không đưa tay nhận lại khăn, nói : "Cho em đấy, lần sau khi khóc nhè vẫn cần thiết.”

Khóc lóc trước mặt người khác cũng không phải là chuyện kiêu ngạo gì, nhưng dù sao ở trước mặt Mộ Dung Tuyệt thì tôi đã chật vật rất nhiều lần, cũng không thiếu lần này, lúc này tôi tức giận trừng mắt với anh ta : "Là ai chọc tôi khóc? Ai bảo anh nói khó nghe như vậy?”

"Được rồi, những gì tôi vừa nói là quá nặng lời."

Vốn tưởng rằng con khổng tước kiêu ngạo như anh ta sẽ không cúi đầu nhận lỗi, không ngờ anh ta lại ôn nhu thừa nhận khiến tôi không khỏi sửng sốt, không biết là cảm giác của tôi sai hay đúng mà giờ khắc này tôi lại thấy được vẻ ôn nhu từ trong ánh mắt thâm thúy của hắn, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, anh ta lại không chút thay đổi, cao cao tại thượng nói : "Mặc dù những lời đó tuy rằng không dễ nghe nhưng cũng có đạo lý, sau này em ở chung với người đàn ông khác phải chú ý chừng mực.”

"Biết rồi——" Tôi im lặng kéo dài thanh âm đáp lại, sau đó khom lưng nhặt đống tài liệu không cẩn thận làm rơi, lúc đứng dậy đột nhiên nghĩ đến, người đàn ông khác hình như không bao gồm anh ta thì phải………

Cuối cùng, chiếc khăn tay đầy nước mắt nước mũi đã bị tôi ném vào thùng rác. Nhưng không hiểu sao lúc tôi vứt nó đi, biểu tình Mộ Dung Tuyệt thoạt nhìn có chút khó chịu.

Sau khi phát tiết xong, tôi cảm thấy rất thoải mái, hít một hơi thật sâu để tập trung chuẩn bị cho việc học.

Mộ Dung Tuyệt lấy ra một bộ đề thi toán từ trong ngăn kéo bàn làm việc của cô Cao, nói : "Em làm đề này trước, để tôi xem xem trình độ của em thế nào.”

Bộ đề thi toán này hẳn là soạn riêng cho tôi, đề bao gồm kiến thức toán học từ lớp 10 đến lớp 11, đầu tôi sắp nứt toác mới miễn cưỡng làm xong trong vòng một tiếng rưỡi, đương nhiên có vài câu hỏi đều bị bỏ trống.

Mộ Dung Tuyệt cầm một chiếc bút đỏ, hơn mười phút liền chấm xong bài thi của tôi, nhìn thấy nét bút đỏ tươi trên bài thi, còn có con số 72 điểm chói mắt kia, cho dù da mặt tôi dày cũng phải ngượng ngùng cúi đầu.

Mộ Dung Tuyệt ngược lại không chê bai tôi, ngón tay thon dài gõ gõ bàn làm việc, nói : "Tốt hơn chút so với tưởng tượng của tôi, kiến thức cấp hai cũng không tệ lắm, phương diện hình học hơi yếu một chút, hiện tại chúng ta bắt đầu học thêm toán lớp 11.”

Mở sách giáo khoa toán lớp 11 ra, Mộ Dung Tuyệt bắt đầu giảng cho tôi, tuy rằng hắn kiêu ngạo nhưng cũng rất kiên nhẫn, nói một lần thấy tôi không hiểu thì cũng không nóng nảy mà thay đổi phương thức dễ hiểu hơn giảng cho tôi nghe.



Tôi cũng không ngốc, chỉ là đã lâu không tiếp xúc với toán học nên đối với nó quá xa lạ, trải qua sự giảng giải cẩn thận của anh ta thì tôi dần dần làm quen lại, có chút kiến thức gợi ý một chút liền hiểu, tôi chăm chú học tập nên cũng quên mất thời gian, cũng may Mộ Dung Tuyệt gõ gõ sách giáo khoa nhắc nhở tôi đã chín giờ rưỡi, nên về nhà thôi.

Vừa ra khỏi văn phòng, điện thoại di động của tôi liền vang lên, là Tô Mộng Kỳ gọi tới : "Chị ơi, chị ở đâu vậy, sao còn chưa ra, em và chú Trần đã chờ rất lâu rồi.”

Tôi nhìn Mộ Dung Tuyệt, vừa rồi anh ta nói sẽ đưa tôi về nhưng tôi cảm thấy hôm nay đã rất làm phiền anh ta vì thế khéo léo từ chối. Tôi nói với Tô Mộng Kỳ chờ thêm một lát, tôi lập tức ra ngay.

Sắp đến cổng trường, tôi dừng bước, xoay người nhìn Mộ Dung Tuyệt, ánh đèn trong khuôn viên trường lờ mờ chiếu sáng khiến quanh người anh ta như bao phủ hào quang nhu hòa, phác họa ra thân hình rắn chắc cùng cánh tay phải cong cong khoác tây trang, tay trái tiêu sái đút túi quần, thanh nhã cuốn hút rất khiến người khác chú ý.

Tôi mỉm cười chân thành cảm ơn anh ta, mặc kệ anh ta có mục đích gì, dù sao cũng đã dành nhiều thời gian và tâm huyết để giúp đỡ tôi nên tôi rất biết ơn.

Mộ Dung Tuyệt cúi đầu nhìn tôi, cằm hơi nhấc lên, ngữ khí ôn hòa, nói : "Chiều mai tôi tới đón em.”

“Được, ngày mai gặp.” Tôi vẫy tay chào hắn rồi xoay người bước đi.

Bên trong xe Tô gia, Tô Mộng Kỳ xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Tô Vi đứng chung một chỗ với một người đàn ông dáng người cao lớn, tuy rằng khoảng cách có chút xa, không nhìn rõ dung mạo của người đó nhưng đường nét của anh ta rất quen thuộc, cô ta nhận ra đó chính là "Aston Martin tiên sinh" có lai lịch rất lớn khiến lãnh đạo nhà trường cũng phải cung kính, cô ta nghe bạn học trong lớp nói người đàn ông kia tên là Mộ Dung Tuyệt, là một trong những cổ đông mới của trường, anh ta cực kỳ thần bí, không ai biết gia cảnh anh ta thế nào.

Ánh mắt Tô Mộng Kỳ âm ngoan nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyệt cùng Tô Vi nói chuyện với nhau, ghen tị nắm chặt ngón tay, vì sao tiện nhân Tô Vi kia lại quen biết người có thân phận hiển hách như vậy? Hôm nay Mộ Dung Tuyệt xuất hiện ở trường học, tất cả mọi người đều biết địa vị của anh ta, cho dù cô ta có gài bẫy Tô Vi mập mờ không rõ ràng với hắn, mọi người cũng sẽ không cười nhạo Tô Vi bởi vì có một người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, ai mà không muốn trèo cao? Bọn họ đều chỉ biết hâm mộ, ghen tị với Tô Vi mà thôi.

Ban đêm, tôi nằm trên giường đang định đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng lạch bạch giống như có người đang bò trên sàn nhà, tôi chợt mở mắt ra thì lờ mờ nhìn thấy một cái bóng đen sì nằm sấp bên gối tôi, tôi giật nảy mình nhanh chóng lùi về phía sau, lật sang đầu giường bên kia bật đèn lên.

Một đứa trẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khoanh chân ngồi bên gối tôi, nó mở khuôn miệng nhỏ oa oa khóc lớn, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng lau nước mắt.



Lại là tiểu quỷ này!

Tôi đau đầu xoa xoa trán, nhìn tiểu quỷ khóc oa oa không hiểu rốt cuộc nó muốn làm gì. Lúc trước nó vẫn quấn lấy mẹ tôi, sau đó tôi đưa mẹ tôi đeo bùa trừ tà thì nó không còn cách nào quấn lấy mẹ nữa, không ngờ lúc này còn quay sang quấn lấy tôi.

Tôi cảnh giác đứng ở đầu giường nhìn nó oa oa khóc, tiểu tử kia khóc thật lâu cũng không có ý dừng lại. Tôi bị nó chiếm giường, lại không có cách nào ngủ nổi, đành phải ôn nhu dỗ dành nó, muốn nhanh chóng đuổi nó đi, nhưng không ngờ nó căn bản không thèm để ý tôi, vẫn oa oa khóc vang, đôi mắt to đen nhánh thỉnh thoảng còn liếc tôi một cái, tựa hồ muốn nói : "Tôi mặc kệ, tôi chính là muốn khóc, ai bảo chị muốn đuổi tôi đi.”

"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa." Tôi thấy nó không có ý làm tổn thương mình liền ngồi xuống giường, bất lực nhìn nó, hỏi : "Em có thể nói chuyện không? Em nói cho chị biết em muốn làm gì?”

Tiểu quỷ hình như nghe hiểu lời tôi nói, bỗng nhiên ngừng khóc, hai tay nhanh chóng buông xuống, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ta, há miệng phát ra thanh âm ‘nha nha’.

Tôi thở dài : "Em đang nói gì vậy, chị không thể hiểu ah!”

Tiểu quỷ vô tội chớp chớp mắt, vươn tay phải ra, chỉ chỉ tôi rồi lại chỉ chỉ nó, sau đó mở miệng, phát ra hai âm tiết què quặt : "Ga —— ga ——"

"Gà gà?" Tôi đoán mò.

Nó lắc đầu.

"Cát Cát?"

"Giai Giai?"

Tôi đang suy đoán nhiều hơn thì điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, trong nháy mắt tôi đưa tay lấy di động thì thân hình tiểu quỷ đột nhiên lóe lên rồi biến mất không thấy đâu.