Chương 34: Đừng Chạm Vào Tôi

"Alo, có chuyện gì vậy?" Vốn có thể nói nhiều hơn với tiểu quỷ để tìm ra nguyên nhân nó quấn lấy mẹ tôi, không ngờ lại bị người khác quấy rầy, tôi đối với người gọi điện thoại tới cũng không có cảm tình tốt.

"Vi Vi.....Vi Vi....." Bên kia điện thoại truyền đến tiếng gọi đứt quãng của Lâm Tử Hạo, nghe qua hình như hắn ta say rượu nên nói chuyện lộn xộn : "Anh nhớ em rất nhiều, em mau ra ngoài đi, anh đang ở trước cửa nhà em…...."

Tôi không kiên nhẫn nói : "Lâm Tử Hạo, anh say rồi, về nhà ngủ đi, đừng nổi điên ngoài cửa nhà tôi!”

"Không được, anh nhất định phải gặp em, anh nhớ em rất nhiều…...." Lâm Tử Hạo ợ hơi rượu, đứt quãng nói : "Nếu em không ra, anh sẽ hét lớn đánh thức cha mẹ em…... Em không ra không được…..."

Tôi bình tĩnh suy nghĩ vài giây rồi quyết định ra ngoài gặp Lâm Tử Hạo, chủ yếu là do đã nửa đêm, hắn ta mà la hét sẽ đánh thức người nhà, cũng sẽ ầm ĩ đến hàng xóm xung quanh, sự việc ồn ào cũng sẽ khó coi.

Tôi cởi váy ngủ, thay chiếc quần short và áo thun, lúc đi ngang qua cửa phòng Tô Mộng Kỳ, tôi giả vờ nói chuyện với điện thoại di động : "Được rồi Tử Hạo, anh đừng thúc giục nữa, em lập tức xuống ngay.”

Ra tới cửa liền nhìn thấy Lâm Tử Hạo nghiêng ngả ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu giống như đang ngủ.

Có lẽ nghe được tiếng bước chân, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, nương theo ánh đèn trong sân, tôi nhìn thấy hai má hắn đỏ bừng, ánh mắt mê ly, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô, vừa nhìn đã biết là uống rất nhiều.

Tôi ghét bỏ phẩy phẩy tay xua đi mùi rượu : "Anh đã uống bao nhiêu thế?”

"Hai chai hay là ba chai nhỉ?" Lâm Tử Hạo ngây ngốc giơ ngón tay lên lắc lắc.

Kiếp trước, tôi quen biết hắn ta nhiều năm như vậy đương nhiên biết tửu lượng của hắn không tốt, uống một chai bia cũng sẽ say, vì thế mỗi lần tôi và hắn ra ngoài xã giao đều là tôi đỡ rượu thay hắn. Tôi còn nhớ rõ, có một lần hắn dẫn tôi đi xã giao với một gã trung niên béo tròn, tôi bị gã mập mạp đó chuốc say rồi đưa đến khách sạn cưỡиɠ ɧϊếp, khi đó tôi rất tuyệt vọng, thật vất vả mới thoát khỏi nghiện ma túy, chuẩn bị bắt đầu lại cuộc sống thì gặp phải loại chuyện này, tôi cảm thấy mình có lỗi với Lâm Tử Hạo, không xứng với hắn ta nên gửi cho hắn một tin nhắn chia tay, sau đó cắt động mạch cổ tay tự vẫn.



Tuy nhiên, tôi đã không chết, nhân viên khách sạn tới dọn dẹp nhìn thấy tôi, hoảng loạn báo cảnh sát.

Khi đó, tôi chưa bao giờ hoài nghi Lâm Tử Hạo, nhưng bây giờ ngẫm lại bản thân hẳn là bị Lâm Tử Hạo đưa lên giường của tên mập mạp chết tiệt kia, vì sự nghiệp của mình mà hắn hy sinh một chiếc giày rách từng là tiểu thư như tôi lợi thế biết bao.

Tôi trào phúng nhếch môi, khoanh tay lạnh lùng nhìn Lâm Tử Hạo ngồi trên bãi cỏ, có đôi khi nhớ tới hành động kiếp trước của hắn đối với tôi, tôi thật sự muốn liều mạng gϊếŧ chết hắn, nhưng nghĩ lại gϊếŧ chết hắn cũng quá tiện nghi cho hắn rồi, tôi phải để cho hắn cùng hai mẹ con Tô Mộng Kỳ nếm trải khổ sở tôi phải chịu kiếp trước, giành lại những thứ thuộc về tôi, hung hăng giẫm đạp bọn họ dưới chân mới khiến tôi hả giận.

"Vi Vi…..." Lâm Tử Hạo lảo đảo đứng lên, nhào về phía tôi, tôi thoáng né tránh khiến hắn ta nhào vào khoảng trống ngã lăn xuống đất kêu đau đớn.

Tôi lắc đầu đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói : "Đừng náo loạn nữa, tôi đưa anh về nhà.”

"Anh không về, anh chỉ muốn ở cùng em." Lâm Tử Hạo nắm lấy tay tôi, thân thể nghiêng về phía tôi gần hơn, tôi phát hiện trên cổ hắn ta có dấu son đỏ tươi, trên người ngoại trừ mùi rượu khó ngửi còn có mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ.

Xem ra, đêm nay hắn theo Lương Phong và Lý Thiên Hữu tới Dạ Sắc Hoàng Đình cùng các cô gái bên trong chơi rất vui vẻ nha.

"Vi Vi, anh rất nhớ em, em cho anh hôn một cái đi."

Lâm Tử Hạo uống say, lá gan cũng lớn lên, vội vàng ôm lấy tôi tiến sát lại muốn hôn, tôi không chút do dự giơ tay lên tát vào mặt hắn ta một cái, tức giận nói : "Lâm Tử Hạo, anh cứ làm bậy như vậy tôi sẽ mặc kệ anh.”

"Thực xin lỗi, Vi Vi, là anh sai rồi, anh chỉ là quá nhớ em…...."

Lâm Tử Hạo thấy tôi tức giận cũng tỉnh rượu hơn chút, hốt hoảng nắm tay tôi, tôi chán ghét hất tay hắn ra : "Anh đừng chạm vào tôi!”



"Được, được, anh không chạm vào em." Lâm Tử Hạo đứng nghiêng ngả, tùy thời đều có thể ngã xuống, tôi thở dài bước tới đỡ cánh tay hắn ta : "Anh thành thật một chút, tôi đưa anh về nhà.”

Tôi giả bộ lơ đãng ngẩng đầu nhìn phòng Tô Mộng Kỳ, cửa sổ phòng cô ta sáng lên, rèm cửa sổ hé ra một khe hở, tôi đoán là hiện tại cô ta đang trốn phía sau rèm cửa nhìn chúng tôi.

Trên đường rợp bóng cây, ánh đèn lờ mờ, những căn biệt thự bên đường tối đen như mực, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Lâm Tử Hạo cố ý đè nửa người lên người tôi, tôi đỡ hắn ta đi lại rất vất vả, nhưng vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn xúc động muốn hất hắn ta ra ngoài, liếc mắt nhìn camera giám sát bên đường.

Con đường vốn chỉ tốn năm sáu phút để đi lại bị hắn liên lụy, ước chừng hơn mười phút sau tôi mới thở hổn hển đưa người tới trước cửa biệt thự Lâm gia.

“Đến nơi rồi, anh tự mình vào đi, tôi về đây." Tôi hất cánh tay Lâm Tử Hạo ra khỏi vai, lạnh lùng nói.

"Vi Vi, đừng đi." Hắn ta nắm tay tôi, ôm chặt lấy tôi từ phía sau, mùi rượu nồng nặc khiến tôi rất không thoải mái. Tôi ghét bỏ cau mày, dùng sức đẩy hắn ra : "Lâm Tử Hạo, anh có thôi đi không? Chúng ta đã chia tay rồi anh còn quấn lấy tôi để làm gì?”

Hắn dùng sức siết chặt cánh tay gắt gao ôm lấy tôi, hai má nóng bỏng cố gắng dán sát cổ tôi, nôn nóng bất an cọ cọ, đôi môi mỏng thỉnh thoảng hôn lên phía bên cằm tôi, cảm giác ướŧ áŧ tựa như độc xà bò trên da thịt khiến tôi kinh tởm nổi da gà, huých mạnh khuỷu tay vào bụng hắn. Hắn kêu thảm thiết một tiếng rồi buông lỏng hai tay, tôi nhân cơ hội đẩy hắn ra, hắn loạng choạng ngã xuống đất, chiếc di động trong túi quần cũng rơi ra ngoài.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mê ly, nỉ non nói : "Vì sao chứ, vì sao em lại tuyệt tình như vậy? Không phải em thích anh sao?”

Tôi đứng đó, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của hắn, chợt nhớ tới kiếp trước lúc tôi chết cũng chật vật nằm sấp trước mặt hắn ta thế này, không biết lúc đó trong lòng hắn nghĩ thế nào?

Trong lòng tôi có chút thỏa mãn, lạnh lùng nhìn hắn nói : "Đúng là tôi đã từng rất thích anh, nhưng sau đó tôi phát hiện mình bị mù mới đi thích một người không đáng để tôi yêu. Lâm Tử Hạo, người tuyệt tình không phải tôi mà là anh, anh là bạn trai của tôi nhưng anh có quan tâm đến tôi không? Anh luôn ở bên Tô Mộng Kỳ, anh quan tâm cô ta còn hơn quan tâm tôi, nếu anh thích cô ta như vậy thì anh tới tìm cô ta đi, anh tìm tôi làm gì?”