Chương 16: Đây Chính Là Giá Trị Của Tôi Với Tư Cách Là Con Gái Nhà Họ Tạ, Không Phải Sao? (2)

Cô nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, "Anh không thích em nắm tay đàn ông sao?"

Tạ Đình Kha kiên nhẫn nói, "Viện Viện là em gái của cô, Bạch Gia Thuật là vị hôn phu của nó, tôi để cô đến xin lỗi nhưng cô và Bạch Gia Thuật lại nắm tay nhau, cô nghĩ Viện Viện sẽ cảm thấy thế nào?"

"Anh lúc nào cũng như vậy, dù Tạ Viện Viện không có ở đây anh cũng nói đỡ cho cô ta, em không thích anh nữa."

Tạ Thời Diên không vui, vẻ ngọt ngào trên mặt lập tức biến mất, cô quay người bỏ đi.

Tạ Đình Kha theo phản xạ kéo tay cô lại, "Vừa nãy cô đã nói gì với Bạch Gia Thuật?"

Tạ Thời Diên im lặng.

Tạ Đình Kha lại kéo người đến gần.

Cô gái mím chặt đôi môi anh đào, đôi mắt đẹp kiêu hãnh nhếch lên, ngay cả đuôi mắt cũng có màu đỏ khác thường.

Thật sự là xinh đẹp rực rỡ.

Lần đầu tiên anh ta quan sát cô ở cự ly gần như vậy, có thể thấy rõ từng biểu cảm, từng dáng vẻ của cô.

Sao lại có người kết hợp giữa vẻ đẹp rực rỡ và trong sáng một cách hoàn hảo như vậy chứ.

Những thứ quá hoàn hảo sẽ khiến người ta bỏ qua hiểm họa ẩn chứa dưới lớp da đẹp đẽ.

Tạ Đình Kha không để tâm tới vẻ ngoài của phụ nữ, anh ta quay đầu rời đi.

"Hôm qua còn biết lấy người mẹ đã mất của mình ra để uy hϊếp tôi, ép tôi nói đỡ cho cô, hôm nay tìm được Bạch Gia Thuật thì cánh cũng cứng rồi."

"Sau này cô muốn tìm ai chống lưng cho mình đây?"



Nếu danh tiếng của cô tốt hơn một chút, chỉ dựa vào khuôn mặt này sẽ có rất nhiều đàn ông sẵn sàng chống lưng cho cô.

Giờ chuyện cô chuốc thuốc đã truyền ra ngoài... sẽ không có ai dám dây vào cô nữa.

Ai cũng khinh thường những người phụ nữ tự nguyện hiến thân, còn chẳng bằng những món đồ chơi được nuôi trong nhà. Tạ Đình Kha im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói: "Khi anh trai nói chuyện với cô, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn trả lời."

"Anh trai sẽ có lúc động lòng thương hại cô, cũng sẽ có lúc chán ghét cô hơn trước."

Tạ Thời Diên nghiêng đầu, một lọn tóc đen theo khuôn mặt trượt xuống vai, ngón tay của Tạ Đình Kha vọc vào những sợi tóc mềm mại thơm tho ấy.

Anh ta giúp cô vén tóc ra sau tai, "Quả nhiên tôi ngu nên mới thương xót cô."

Trong mắt cô không có người anh trai này.

Chấp niệm của cô là Bạch Gia Thuật, là vị hôn phu vốn dĩ thuộc về cô.

Tạ Đình Kha kéo một lọn tóc của cô, hơi dùng sức.

Tạ Thời Diên ngẩng đầu lên.

Người đàn ông lại giúp cô vén tóc ra sau tai, "Lần sau đừng có lôi người mẹ đã mất của cô ra nữa, không có tác dụng gì với tôi đâu."

Anh ta không nên thương xót cô.

Dù có giả vờ ngoan ngoãn đến đâu cũng không thể che giấu được sự xấu xa từ tận xương cốt.

"Cô không giống Tạ Viện Viện." Tạ Đình Kha nói, "Con bé không biết giả đáng thương như cô, không táo bạo ôm chặt lấy đàn ông lạ để làm nũng kẻ tội như cô."

Tạ Thời Diên gật đầu, "Đúng đúng đúng, Tạ Viện Viện tốt nhất, anh và cô ta lớn lên cùng nhau, còn em chỉ là một đứa con gái hoang dại, năm tuổi đã đi lạc, lớn lên trong nhà chứa, không hiểu phép tắc, ăn nói lung tung, hành vi phóng túng, thường xuyên làm mất mặt anh." Cô cười, "Bất kể trong kiểu gia đình nào, cha mẹ cũng sẽ thiên vị đứa con có triển vọng hơn."

"Còn đứa vô dụng thì bị coi là rác rưởi, phế vật, công cụ để mua bán trao tay."



"Ít nhất thì em còn có một khuôn mặt đẹp đúng không? Mai này anh trai có thể cân nhắc bán em với giá hời."

"Đây chính là giá trị của em với tư cách là con gái nhà họ Tạ, đúng không?"

Tạ Đình Kha, "Tôi nói một câu, cô cãi mười câu thế hả?"

Tạ Thời Diên quay đầu, không cho người đàn ông đυ.ng vào tóc cô nữa.

Tạ Đình Kha không thể nói rõ tâm trạng của mình hiện tại, Tạ Thời Diên vô cùng để ý đến việc phân cao thấp với Tạ Viện Viện, vô cùng phản cảm khi anh ta coi Tạ Viện Viện là em gái.

Anh ta thiên vị Tạ Viện Viện một câu, cô lập tức trở mặt.

"Người có giá trị mới có tư cách được che chở." Cuối cùng anh ta cũng nói, "Cô trở thành người có giá trị thì tất cả mọi người sẽ thiên vị cô."

"Anh thiên vị em thì sẽ yêu em sao?" Tạ Thời Diên lại hỏi.

Tạ Đình Kha như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, "Bạch Gia Thuật nói đúng, dù nhà họ Tạ không cho cô đi học thì tôi cũng nên tìm cho cô một trường học, để cô được học hành tử tế, tránh việc cô suốt ngày suy nghĩ lung tung."

Yêu cô sao?

Tại sao phải yêu cô?

Anh ta còn chẳng yêu bản thân mình thì nói gì đến yêu người khác?

Tạ Thời Diên rất tức giận, cô quay phắt đầu bỏ đi.

Vẫn là Bạch Gia Thuật thú vị hơn, ít nhất anh còn chịu lén lút nắm tay cô.

Không giống cái tên trong ngoài bất nhất Tạ Đình Kha này, mặt ngoài đạo mạo chỉnh tề, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục nhưng bên trong lại đầy du͙© vọиɠ.