Chương 17: Có Anh Chống Lưng, Em Không Cần Lo Lắng

Tạ Đình Kha thờ ơ đứng tại chỗ, Tạ Viện Viện khóc lóc chạy ra thì đυ.ng phải người đàn ông đang đứng ngoài hành lang bệnh viện, cô ta chạy chậm lại, đang định ôm chầm lấy cánh tay người đàn ông.

Tạ Đình Kha lạnh lùng liếc mắt nhìn sang.

Tạ Viện Viện rụt tay lại, lí nhí nói: "Anh trai..."

"Gần đây Tạ Thời Diên đang kích động, em tránh xa cô ta ra." Tạ Đình Kha nói.

Tạ Viện Viện cắn môi, cảm thấy rất bất ngờ khi người đàn ông này lại chịu giải thích giúp Tạ Thời Diên, "Chị ấy... nhất định phải giành anh Gia Thuật với em sao? Dù em và anh Gia Thuật đã đính hôn rồi chị ấy cũng không chịu buông tay ư?"

"Lần này là chuốc thuốc vậy lần sau thì sao? Liệu họ có thể..."

Nếu Tạ Thời Diên không xuất hiện, Tạ Viện Viện sẽ không lo lắng đến mức này.

Cô ta đã tính trước kết cục của Tạ Thời Diên, không leo lên giường Bạch Gia Thuật được, đừng nói có thể chủ động xuất hiện trước mặt Bạch Gia Thuật như hiện giờ, dư luận cũng có thể mắng chết cô, ép cô phải tự sát.

Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, đột nhiên Tạ Thời Diên như biến thành một người khác.

Cô nhìn Bạch Gia Thuật bằng ánh mắt như nhìn vật trong túi, bất ngờ hơn là Bạch Gia Thuật không hề phản cảm như Tạ Viện Viện tưởng.

Có phải vì khuôn mặt đó không?

Đàn ông đều là động vật thị giác, thích những thứ đẹp đẽ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Thời Diên cô ta đã biết Tạ Thời Diên cực kỳ xinh đẹp.

Thời thơ ấu Tạ Thời Diên được nuôi dưỡng trong nhung lụa, khi cô ta còn là đứa con riêng bị nuôi bên ngoài, từng có lần cô ta lén lút nhìn Tạ Thời Diên từ xa.

Cô ta sẽ không bao giờ quên được sự chênh lệch đó.



Sự đối lập giữa thiên nga trắng và vịt con xấu xí.

Tạ Thời Diên có người mẹ nhân từ, có anh trai đẹp trai và một hôn ước tốt đẹp, mọi người đều nâng niu, yêu thương cô.

Sao có người vừa sinh ra đã có cuộc sống hoàn hảo như vậy?

Tạ Viện Viện muốn nhìn thấy thiên nga trắng biến thành vịt con xấu xí, mãi mãi không thể ngoi lên khỏi vũng lầy, quả nhiên tưởng tượng của cô ta đã trở thành hiện thực.

Tạ Thời Diên đi lạc.

Sau đó người mẹ hết lòng yêu thương Tạ Thời Diên cũng qua đời.

Tạ Võ Đức lấy vợ mới, cô ta thế chỗ Tạ Thời Diên trở thành tiểu thư nhà họ Tạ, từ đó về sau cô ta chăm chỉ học hành, cố gắng làm mọi thứ một cách tốt nhất, cuối cùng cũng được mọi người công nhận và yêu quý như bây giờ.

Gặp lại Tạ Thời Diên, thiên nga trắng năm nào đã trở thành một cô gái lớn lên trong nhà chứa, miệng không ngừng chửi tục, không có học thức, không có giáo dưỡng.

Anh trai không thích cô, ba không thích cô, ngay cả vị hôn phu vốn thuộc về cô cũng không còn là của cô nữa.

Tạ Thời Diên trở thành danh từ ám chỉ sự bẩn thỉu và hèn hạ.

Mọi người khi nhắc đến Tạ Thời Diên đều có vẻ khinh thường.

Đứa trẻ được gái điếm nuôi lớn sao có thể sánh ngang với tiểu thư khuê các?

Tạ Thời Diên đã sớm mất đi ánh hào quang rực rỡ năm đó.

Thân phận của họ đã sớm hoán đổi cho nhau.



Cuộc sống của họ đã khác xa nhau rồi.

Tạ Viện Viện có chút bất an, không ai thích mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, khó khăn lắm cô ta mới có được mọi thứ như hôm nay, cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ sự cố nào.

"Em cứ trông chừng Bạch Gia Thuật cho tốt thì những chuyện em lo lắng tất nhiên sẽ không xảy ra." Giọng điệu Tạ Đình Kha rất lãnh đạm, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt đẫm nước mắt.

Lòng Tạ Viện Viện lạnh mất một nửa, "Nhưng anh Gia Thuật..." đâu phải là người cô ta có thể giám sát?

Tạ Đình Kha, "Cậu út nhà họ Bùi luôn bênh vực em, có cậu ta chống lưng em có gì phải lo nữa."

Tạ Viện Viện sửng sốt.

Tạ Đình Kha không nói thêm gì nữa, chỉ cười lạnh một tiếng rồi đi thẳng.

Trên xe.

Tạ Đình Kha mở một cuộc họp video ngắn, nửa giờ sau anh ta đóng màn hình lại, hỏi trợ lý: "Tạ Thời Diên thích hợp học lớp mấy?"

"Hả?" Trợ lý ngồi ghế trước ngẩn người.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi, vậy mà lại nghe thấy ba chữ "Tạ Thời Diên" từ miệng tổng giám đốc Tạ.

Một năm từ khi Tạ Thời Diên trở về nhà họ Tạ, không biết cô đã gây ra bao nhiêu chuyện, tổng giám đốc Tạ trực tiếp chặn hết mọi tin tức về người này.

Hôm qua cô lại chuốc thuốc người thừa kế nhà họ Bạch, nếu không sợ làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn Tạ thị thì tổng giám đốc Tạ cũng không ra mặt.

Đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà tổng giám đốc Tạ lại tự mình dẫn Tạ Thời Diên đi xin lỗi, còn quan tâm đến chuyện học hành của Tạ Thời Diên.

"Cho cô ta đi học để cô ta khỏi phải nghĩ cách quyến rũ đàn ông suốt như thế." Giống như hôm qua, cô dán chặt vào người anh ta, nũng nịu lấy lòng anh ta.