Chương 10

Hai ông Crepsleyepsley và Gavner không cắt nghĩa ngay thông điệp của Harkat – họ bàng hoàng đến không nói nổi – cho đến mấy đêm sau câu chuyện mới dần dần được hé mở - hầu hết là do Gavner Purl kể lại.Bắt đầu là từ những gì lão Tí – nị nói với ma-cà-rồng từ mấy trăm năm trước – khi ma-cà-chớp ly khai.Ngay sau khi cuộc chiến tàn. Lão Tí – nị tới thăm các Ông Hoàng trên núi Ma-cà-rồng và cho biết, ma-cà-chớp không theo “cấu trúc hệ thống cấp bậc” (các cụm từ của ông Crepsleyepsley ), nghĩa là chúng không có những tướng quân, những Ông Hoàng. Không ai ra lệnh, không ai làm sếp ai.

Ông Gavner nói:

-Đó là lý do chúng đã ly khai. Chúng không thích lối điều hành mọi chuyện của ma-cà-rồng. Chúng cho rằng việc những ma-cà-rồng bình thường phải phục tùng các tường quân, các tướng quân phục tùng các Ông Hoàng là điều bất công.

Hạ thấp giọng để ông Crepsleyepsley không nghe được, Gavner nói tiếp:

-Thật tình, ta cũng đồng ý một vài quan điểm đó. Có những điều cần thay đổi. Hệ thống điều hành của ma-cà-rồng đã hoạt động trôi chảy mấy trăm năm, nhưng không có ý nghĩa là nó hoàn hảo.

Tôi giật mình hỏi:

-Nghĩa là ông muốn làm ma-cà-chớp hơn?

Ông cười lớn:

-Tất nhiên là không. Chúng gϊếŧ chóc, và để cho những ma-cà-chớp điên loạn như Murlough tung hoành khắp nơi, muốn làm gì thì làm. Ma-cà-rồng khá hơn nhiều. Nhưng như vậy, không có nghĩa là một số ý kiến của chúng không có giá trị. Chẳng hạn như, cấm phi hành lên Núi Ma-cà-rồng …là một quy luật lố bịch. Quy luật đó chỉ có thể thay đổi bởi các Ông Hoàng. Mà họ thì chẳng thay đổi những gì họ không thích, bất chấp ý kiến của tất cả chúng ta. Các tướng quân thi hành tất cả những gì các Ông Hoàng truyền ra, và cá ma-cà-rồng bình thường làm theo tất cả những gì các tướng quân nói. Lão Tí – nị đã cho biết: dù ma-cà-chớp không tin tưởng vào những vị lãnh đạo, nhưng một đêm kia sẽ có một vị chúa tẻ xuất hiện. Vị đó sẽ được gọi là Chúa tể ma-cà-chớp và ma-cà-chớp sẽ tuân phục một cách mù quoáng. Làm theo tất cả những gì vị đó truyền ra.

Tôi hỏi:

-Chuyện đó tai hại thế nào?

-Cứ nghe rồi sẽ biết. Chắc chắn chẳng bao lâu sau khi chúa tể Ma-cà-chớp có đầy đủ quyền lực, hắn sẽ điều khiển ma-cà-chớp vào cuộc chiến chống lại ma-cà-rồng.Lão Tí – nị cảnh giác, đó là một cuộc chiến mà ma-cà-rồng không thể nào giành phần chiến thắng. Họ sẽ quét sạch.

Tôi kinh hoảng hỏi:

-Thật vậy không?

-Chúng ta đã tự hỏi câu đó suốt bảy trăm năm.Không ai nghi ngờ khả năng nhìn thấu tương lai của lão Tí – nị.Nhưng … đôi khi lão bịa đặt. Lão là một con trùng nhỏ bé nhưng đầy quỷ quyệt.

-Sao các ông không truy lùng và gϊếŧ sạch đám ma-cà-chớp đi?

-Lão Tí-nị bảo vẫn còn một số ma-cà-chớp sống sót, và Chúa tể Ma-cà-chớp sẽ xuất hiện như đã hứa. Ngoài ra, cuộc chiến với chúng đã gây tổn thất quá nhiều cho chúng ta. Lại thêm, bị loài người săn lùng, tiêu diệt. Do đó việc tuyên bố hưu chiến là tốt nhất.

-Không có cách nào hạ được chúng sao?

-Chúng ta đông hơn chúng, mạnh như chúng, vậy mà không hiểu vì sao lại không hạ được chúng. Lão Tí –nị bảo, quân số chả thành vấn đề. Nhưng còn có một hi vọng. Đó là Huyết thạch.

-Là cái gì?

-Tảng đá máu. Một biểu tượng thiêng liêng của chúng ta. Khi tới Núi Ma-cà-rồng cháu sẽ được thấy. Một đêm, sau một lần chúng ta chiến bại. Lão Tí-nị bảo, nếu chúng ta đừng để Huyết thạch rơi vào tay ma-cà-chớp, thì ma-cà-rồng vẫn còn cơ hội ngoi lên từ đống tro tàn và sẽ thịnh vượng trơ lại.

Tôi nhăn nhó hỏi:

-Bằng cách nào?

-Câu hỏi đó làm ma-cà-rồng điện đầu cho tới ngày nay. Nếu giải mà được, cháu nhớ cho ta biết ngay nhé.

Vừa nháy mắt, ông Gavner vừa cười bảo tôi, làm câu chuyện càng thêm khó hiểu.

Một tuần sau chúng tôi tới núi Ma-cà-rồng.

Đó không phải là núi cao nhất vùng này, nhưng rất rốc và lởm chởm toàn đá,, tưởng như không thể nào leo lên nổi.

-Lâu đài ở chỗ nào?

Tôi hỏi và ngước nhìn lêи đỉиɦ núi phủ tuyết, ngọn nói như chỉ thẳng vào mảnh trăng khuyết trên đầu.

Ông Crepsleyepsley hỏi lại:

-Lâu đài nào?

-Lâu đài của các ông Hoàng.

Hai lão ma-cà-rồng sằng sặc cười như hóa rồ. Tôi nổi quạu:

-Có gì buồn cười đâu nào?

Ông Crepsleyepsley cố nín cười hỏi:

-Trốn tránh bị phát hiện mà lại xây lâu đài trên một sườn núi! Cháu tưởng tượng ra vụ này từ bao giờ vậy?

-Thế thì họ ở đâu? Trong lòng núi chắc?

-Chính xác. Núi là một cái tổ khổng lồ của hang động.Trang bị đầy đủ nhừng gì cần thiết cho một ma-cà-rồng, từ quan tài, những thùng tô-nô chưa s máu, thực phẩm và rượu nho. Dịp duy nhất, cháu có thể nhìn thấy ma-cà-rồng ngoài hang động, là khi họ đi, hoặc đến, hay đi săn.

-Làm sao chúng ta vào trong được?

-Cứ nhìn sẽ thấy.

Chúng tôi đi vòng chân núi đá. Hai ông Crepsleyepsley và Gavner rất phấn chấn, nhưng chỉ Gavner hớn hở ra mặt, còn ông Crepsleyepsley, chỉ khi nào tưởn không ai nhìn thấy, mới tủm tỉm cười một mình, hai tay xoa vào nhau đầy háo hức.

Chúng tôi tới dòng suối rộng chừng sâu bảy mét, nước chảy xiết, ào ào đổ xuống đồng bằng, Khi chúng tôi đang đi ngược dòng, một con sói xuất hiện, đứng cách một khoảng và tru lên. Con Sọc và cả bầy ngừng phắt lại. Con Sọc nhỏng tai nghe ngóng, rồi tru lại.Vừa nhìn tôi, nó vừa ve vẩy đuôi rối rít.

-Nó chào tạm biệt đó.

Ông Crepsleyepsley cắt nghĩa, nhưng tôi đoán ra rồi.Tôi hỏi:

-Chúng phải đi sao?

-Đó là lý do chúng tới đây…để gặp đồng loại.Yêu cầu chúng ở lại là quá nhẫn tâm.

Tôi rầu rĩ gật đầu, rồi cúi xuống gãi tai con Sọc:

-Được quen mày tao thích lắm, Sọc à. Tao sẽ rất nhớ mày, chú bé tội nghiệp.

Ba con sói lớn dợm bước đi. Rudi bối rối hết nhìn tôi lại nhìn theo bầy. Thoáng một giây, tôi tưởng nó quyết định ở lại với tôi, nhưng nó cất tiểng sủa, dụi cái mũi ướt lên bàn chân trần của tôi rồi chạy theo mấy con sói lớn.

Ông Crepsleyepsley hứa hẹn:

-Cháu sẽ gặp lại nó. Trước khi đi khỏi đây, chúng ta sẽ tìm chúng.

Tôi khịt mũi, làm như chỉ là chuyện nhỏ.

-Không sao đâu.Mấy con sói ngốc. Cháu cóc cần.

Ông Gavner cười cười:

-Đúng. Cần quoái gì chúng.

Ông Crepsleyepsley bước ngược dòng suối bảo:

Đi thôi.Đứng đây suốt đêm tán chuyện mấy con sói ghẻ mãi à?

Thấy tôi nhìn, ông bối rối sù sụ ho, rồi nhẹ nhàng nói:

-Cháu biết không sói không bao giờ quên một khuôn mặt nào. Con sói nhóc đó sẽ nhớ cháu cho đến khi nó già khú khụ, bạc hết lông.

-Thật vậy sao, ông?

-Thật quá đi chứ.

Ông quay đi tiếp tục bước. Gavner và Harkat bươc theo ông. Tôi ngoái nhìn mấy con sói lần cuối cùng, thở dài cam chịu, rồi nhặt ba-lô, đi theo họ.