Chương 9

Hai ông Crepsleyepsley, Gavner và con Sọc nghe tiếng vọng của trận đấu vang tới, khi họ đang thám sát những đường hầm như mê cung trên đỉnh dốc.Khoảng mười lăm phút sau khi tôi hạ con gấu, họ chạy về tới.Cả hai bàng hoàng khi nghe tôi kể lại những gì sảy ra và về chuyện của Harkat Mulds. Nó đã mặc áo và đội mũ trùm đầu, khi được hai ông ma-cà-rồng hỏi, có đúng là nó biết nói không, nó im thin thít một lúc lâu mới gật đầu, lí nhí:-Đúng.

Gavner nhảy lùi mấy bước, còn ông Crepsleyepsley sửng sốt lắc đầu, nhưng chỉ nói:

-Chúng ra sẽ bàn chuyện này sau. Hãy lo chuyện con gấu trước đã.

Ngồi xuống bên xác gấu, ông quan sát từ đầu tới đuôi, rồi bảo tôi:

-Hãy tả lại, nó tấn công cháu ra sao.

Tôi kể lại từ khi nó thình lình xuất hiện và hung bạo tấn công tôi như thế nào.Ông Cerpsley nhíu mày nói:

-Vô lý.Gấu không bao giờ có hành động như vậy, trừ khi bị chọc phá hay quá đói. Con gấu này không đói để có hành động đó – nhìn cái bụng căng tròn của nó kìa – và cháu cũng không làm gì để nó nổi nóng…

-Mõn nó đầy bọt. Cháu nghĩ, nó bị bệnh dại.

-Để xem.

Nói xong, lão ma-cà-rồng dùng móng tay nhọn rạch bụng con gấu, rồi ông ngửi dòng máu đang ứa ra.Mấy giây sau ông nhăn mặt, đứng dậy.

Gavner hỏi:

-Sao?

-Con gấu này bị điên, nhưng không phải bệnh dại…mà vì nó đã uống máu ma-cà-chớp.

Tôi nghẹ thở:

-Hả? bằng cách nào?

-Ta chưa rõ.

Ông Crepsleyepsley trả lời, rồi nhìn trời nói:

-Trước khi trời sáng, chúng ta còn đủ thời gian lần ngược lại dấu vết của con gấu này, có lẽ chúng ta sẽ biết được nhiều hơn.

Ông Gavner bảo:

-Còn xác của tên Tí-hon. Có phải chôn không?

Ông Crepsleyepsley lập lại câu hỏi nói hỏi harket Mulds:

-Mi có muốn chôn hắn không…Harkat?

Harkat Mulds lắc đầu:

-Không cần thiết.

Ông Crepsleyepsley nói ngay:

-Vậy thì cứ để đó. Thú ăn thịt và chim muông sẽ rỉa sạch sẽ xương của hắn.Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu.

Lần theo lối đi của con gấu không khó khăn gì.Một tay mơ như tôi, cũng dễ dàng thấy rõ những cành cây gãy và những vêt chân in sâu trên tuyết.

Đêm gần tàn khi chúng tôi leo lên một đống đá nhỏ và khám khá ra điều gì đã làm con gấu hóa điên: Vùi qua quít dưới những tảng đá, là một cái xác màu tím với mái tóc đỏ. Xác của một ma-cà-chớp.

Quan sát xác chết, ông Crepsleyepsley nói:

-Với cái sọ đập vỡ như thế kia hắn chết vì té ngã. Con gấu phát hiện ra sau khi hắn được chôn và đào lên. Thấy những mảng thịt cắn ra kia không?

Ông chỉ cái lỗ toang hoác trên bụng xác chết, nói tiếp:

-Đây là điều làm con gấu hóa rồ.Máu ma-cà-rồng và ma-cà-chớp rất độc.Nếu cháu không gϊếŧ, con gấu xũng sẽ bị chết chỉ sau một vài đêm nữa thôi.

Gavner lẩm bẩm:

-Vậy là tên ma-cà-chớp bí ẩn của chúng ra đã nằm lại đây.Hèn gì chũng ra đã không thể nào tìm ra hắn.

Tôi hí hởn thở phào:

-Không còn gì phải lo về hắn nữa, đúng không?

Ông Crepsleyepsley nói ngay:

-Hoàn toàn ngược lại, chúng ta có nhiều lý do hơn nhiều.

-Vì sao? Hắn chết rồi mà?

-Đúng…

Ông chỉ đống lá phủ trên xác chết:

-…Nhưng kẻ nào chôn hắn?

Chúng tôi cắm trại dưới chân vách đá, lấy cành lá làm lều cho hai ông ma-cà-rồng được ngủ an toàn, khuất ánh mặt trời.Hai ông vừa vào trong, tôi và Harkat ngồi bên nhau ngoài cửa lều, tên Tí-hon đã kể cho tôi nghe một câu chuyện thật lạ lùng.Mấy con sói đã đi săn, chỉ còn lại Rudi – chú sóc nhóc khoanh tròn trong lòng tôi, lơ mơ ngủ. Harkat nói một cách khó khăn, luôn phải ngừng lại để thở:

-Trí nhớ…của tôi…không tốt.Rất..mù mịt.Tôi kể…những gì…còn nhớ được.Trước hết…tôi là ma.

Miệng tôi há hốc. Ông Crepsleyepsley la lớn:

-Ma? Vô lý.

Gavner cười cười:

-Hoàn toàn cô lý. Ma-cà-rồng không tin vào những chuyện ấm ớ như vậy, phải không Larten?

Ông Crepsleyepsley chưa kịp trả lời, Harkat đã lên tiếng cải chính:

-Đáng lẽ…tôi phải …nói là tôi…đã là ma. Tất cả đám Tí-hon đều…đã là ma.Cho đến khi…chúng…chấp nhận…những …điều kiện..của ông Tí-nị…

Ông Gavner bật nói:

-Ta chẳng hiểu gì cả. Điều kiện gì? Bằng cách nào?

-Ông Tí-nị..có thể nói…với người chết.Tôi đã…không rời khỏi…trái đất…khi chết.Linh hồn…không thể ra đi.Tôi…bị kẹt lại. Ông Tí –nị..tìm ra tôi, bảo sẽ…cho tôi một…thể xác, vì vậy…tôi có thể…sống lại.Đáp lại…tôi phải…làm một tên Tí-hon..phục vụ ông.

Theo lời Harkat, mỗi tên Tí-hon đều có một giao kèo với lão Tí-nị, mỗi giao kèo đều khác nhau.Chúng không phải phục vụ lão vô thời hạn.Sớm hay muộn, chúng sẽ được tự do, một số sống trong thân xác bé nhỏ màu xám, một số sẽ được tái sinh, một số khác sẽ lên thiên đàng hoặc cõi bồng lai, hay bất cứ nơi nào linh hồn có thể tới được.

Ông Crepsleyepsley hỏi:

-Lão Tí –nị có quyền năng đến thế sao?

Harkat gật.Tôi tò mò hỏi:

-Giao kèo của Harkat với lão là gì?

-Tôi…không biết.Không…nhớ.

Harkat không nhớ rất nhiều điều.Như khi chưa chết đã từng ở đâu, hay đã chết được bao lâu rồi. Thậm chí không nhớ đã từng là đàn ông hay đàn bà. Tí-hon không có giới tính, nghĩa là chẳng là nam, cũng không là nữ.

Ông Gavner hỏi:

-Vậy tụi ta phải gọi mi thế nào?. Anh ta, chị ta hay là nó?

-Anh…thì tốt.

Áo mũ xanh chỉ là hình thức.Trái lại, mặt nạ mới là điều quan trọng, đến nỗi nhiều tên khâu dính liền vào da cho được an toàn. Vì, không khí có thể gϊếŧ chúng.Nếu hít thở không khí bình thường từ mười tới mười hai tiếng, chúng sẽ bị chết. Trong mặt nạ có chất hóa lọc không khí.

Tôi bối rối hỏi:

-Đã chết rồi, làm sao còn chết được nữa chứ?

-Thân xác tôi…chết giống như…những người khác.Nếu chết…linh hồn….trở lại…bơ vơ…như trước.

Ông Crepsleyepsley hỏi:

-Không thể thêm một hợp đồng nữa với Tí-nị sao?

-Không biết.Nhưng chắc …là không.Chắc chúng tôi…chỉ được…sống lại…một lần thôi.

Harkat cho biết tiếp. Tí-hon có thể đọc được tư tưởng của nhau.Đó là lý do chúng không bao giờ phải cất tiếng nói.Hắn không biết những tên kia có khả năng nói hay không.Khi được hỏi, vì sao trước đây hắn chưa bao giờ nói, Harkat méo miệng thành một nụ cười bảo, vì chẳng có lý do gì để nói.

Ông Crepsleyepsley nhấn mạnh:

-Chắc phải có một nguyên nhân. Vì suốt mấy trăn năm chúng ta biết chúng ta biết chúng, chưa một tên Tí-hon nào thốt lên nửa lời, thậm chí khi hấp hối, hay đau đớn tột cùng.Vì sao mi bỗng phá tan sự im lặng dai dẳng đó? Vì sao?

Harkat ngập ngừng:

-Tôi có…một thông điệp. Ông Tí nị bảo tôi…trao lại…các Ông Hoàng Ma-cà-rồng. Vì vậy…dù sao…tôi cũng sắp…phải nói.

-Thông điệp?

Ông Crepsleyepsley nhoài ra khỏi lều hỏi, nhưng gặp ánh nắng lại vội rút ngay vào bóng râm:

-Thông điệp gì?

-Thông điệp…gửi tới các Ông Hoàng. Tôi…không nói được.

Tôi thúc giục:

-Thôi mà, nói đi, Harkat. Chúng tôi không cho họ biết đâu. Tin đi mà.

Ông Gavner hứa:

-Miệng chúng ta sẽ kín như gắn si vậy.

Ông Crepsleyepsley ngập ngừng, nhưng rồi sau cùng cũng gật đầu theo lời hứa của Gavner.

Harkat rùng mình, hít sâu một hơi:

-Ông Tí nị… bảo tôi…nói với các Ông Hoàng…đêm của Chúa tể Ma-cà-chớp …đã cận kề.Vậy thôi.

Tôi lẩm bẩm lập lại:

-Đêm Chúa Ma-cà-chớp đã cận kề? Là sao?

-Ông Gavner, ông có…

Tôi ngừng bặt khi thấy vẻ mặt của hai ông ma-cà-rồng.Với tôi thông điệp đó chẳng có ý nghĩa gi, nhưng rõ ràng đó là điều hệ trọng đối với hai ông.Mặt họ tái nhợt hơn thường ngày và cả hai run lên vì sợ hãi.Thật vậy, trông họ càng khϊếp đảm hơn khi ngồi ì đó, mặc cho mặt trời đang lên.