Chương 11: Đạo đức giả

Dung Nhan giống như một bóng ma lơ lửng trong hành lang, lời nói của cô Thẩm cứ văng vẳng bên tai cô.

Cô đút tay vào túi áo, sờ vào mảnh giấy có ghi số và tên của người đàn ông, nhưng cô nhanh chóng rút ra như bị kim đâm.

Liên lạc với anh sao?

Cô có thể thấp kém đến trình độ nào?

Dung Nhan đến phòng nghỉ lấy điện thoại của mình, có một tin nhắn nhắc nhở tài khoản của cô có thêm 3000 tệ.

Sau khi kiểm tra, cô lập tức biết đó là ai, lòng cô tràn ngập phẫn nộ, thậm chí còn khiến cô cảm thấy ghê tởm hơn so với việc bị người ta làm nhục vào tối hôm qua.

Cô kéo số điện thoại trong danh sách đen ra, không chút do dự mà gọi vào số điện thoại đó.

Sau một tiếng bíp ngắn, đầu bên kia điện thoại bắt máy.

Giọng nói của một người đàn ông trung niên đầy thận trọng, ông hạ giọng nói: “Là Nhan Nhan sao? Chờ một chút...”

Dung Nhan cố hết sức kiềm chế, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở đầu dây bên kia, sau đó dần trở nên yên tĩnh, có lẽ cố tình đến một nơi vắng vẻ không có người để nghe điện thoại.

“Nhan Nhan, con gọi cho cha có chuyện gì sao?”

Dung Nhan không nhịn được mà cười lạnh: “Ba nghìn tệ kia là có ý gì?”

“Cho con và mẹ con, không phải mẹ con bị bệnh nặng lắm sao...”

“Phó Khải Chi!” Dung Nhan lạnh lùng cắt ngang, nghe ông nhắc đến mẹ mình, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Ông có tư cách gì mà nhắc đến mẹ tôi? 3000 tệ, mỗi năm ông quyên góp từ thiện chắc không chỉ dừng lại ở con số này đâu nhỉ? Đạo đức giả! Ông coi tôi và mẹ tôi là cái gì? Tôi và mẹ tôi không cần bố thí giả dối đó của ông, chúng tôi chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi!”

Dung Nhan tức đến mức toàn thân run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cầm điện thoại có cảm giác trơn trượt, cô phải cầm bằng cả hai tay thì mới có thể khống chế cơn giận muốn ném điện thoại đi của mình.

“Nhan Nhan, đây là thái độ con nên có với cha mình sao? Tại sao con cứ phải nặng lời như vậy? Cha cũng chỉ quan tâm đến con và mẹ con...”

Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia lạnh xuống vài phần, như đang bị một cô gái hai mươi tuổi chọc tức không chịu nổi.

Dung Nhan giống như nghe thấy một câu chuyện cười: “Cha? Ông xứng sao? Ông từng làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa? Ông không cần phải bồi thường mấy thứ vô dụng đó. Tôi nói cho ông biết, tôi và mẹ tôi sẽ kiện ông! Tôi nhất định sẽ tống cổ ông vào trong tù!”

Dung Nhan dứt khoát cúp điện thoại, ngăn chặn những âm thanh có thể làm rối loạn tâm trí của cô.

Đôi chân cô yếu ớt chống đỡ cơ thể, cô dựa vào ngăn tủ, cơ thể từ từ trượt xuống.

Trong phòng nghỉ vắng vẻ không có người, không có tiếng khóc nhưng mặt cô đã đẫm đầy nước mắt, là hận thù và tủi nhục ép cô phải chịu đựng, nó khiến cô gần như phát điên.

Cuối cùng cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, ôm lấy cơ thể mình, khóc một lúc.

Những lúc như thế này sẽ không có ai đến an ủi cô, ôm cô một cái, động viên cô, cô cũng đã tập thành thói quen, dần dần học được cách điều tiết bản thân, giấu cảm xúc xuống tận đáy lòng.

Một lúc lâu sau, cô mở điện thoại, chuyển 3000 tệ vào Alipay, sau đó tìm một dự án quyên góp từ thiện để quyên tặng.

Tiền của cặn bã, cho dù đến bước đường cùng cũng không được phép tiêu, nếu không sẽ ghê tởm muốn chết.

Dung Nhan đứng dậy rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ.

Trong khoảng thời gian rảnh rỗi vào ban ngày, cô sẽ làm bồi bàn cho Dạ Đình, làm nhiệm vụ dọn dẹp, phục vụ các món ăn, như vậy có thể kiếm thêm một khoản tiền.