Chương 9: Trong mơ anh là anh hùng đến cứu cô

Trong hành lang khách sạn có tiếng đàn ông chửi bới, tiếng quần áo bị xé rách, cô bị đè lên bức tường lạnh lẽo, bất lực rơi nước mắt.

Khi nhắm mắt lại, thứ hiện lên trong đầu là ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông kia.

Cô gửi cho anh tín hiệu cầu cứu nhưng anh thờ ơ, không quan tâm.

Có lẽ hôm nay sẽ có thêm một hồn ma vô gia cư, lang thang không có nhà để về...

Cảm giác bức bách trên người chợt biến mất, cô ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông từ trên trời rơi xuống đang dùng nắm đấm kiêu ngạo đánh người.

Anh đánh người rất tàn nhẫn và hung dữ, khác hoàn toàn với chàng trai quý tộc trong phòng bao.

Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, nhưng cô không hề sợ hãi, ánh sáng chiếu vào người anh biến thành hơi ấm dịu dàng

Trái tim hoảng loạn của cô gái hai mươi tuổi bị hai chữ cuộc sống ép cho không thở nổi, cô không ngừng ảo tưởng một ngày nào đó sẽ có người xuất hiện kéo cô ra khỏi đó, bảo vệ, an ủi cô.

Bây giờ, hình như thật sự xuất hiện rồi.

Cô âm thầm đè nén trái tim đang đập thình thịch, cúi đầu, không dám nhìn anh, cô sợ tâm tư của mình lộ ra ngoài, cô cẩn thận, sợ người anh hùng mãi mới xuất hiện này biến mất.

Cô muốn cảm ơn anh vì thế đi theo anh vào trong phòng...

Tiếng gõ cửa liên tục làm gián đoạn giấc mơ đẹp đẽ, Dung Nhan tỉnh dậy, người đau nhức.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, làm mờ tầm mắt của cô, cô thoáng mất tập trung, không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện xảy.

Cô muốn cảm ơn anh, sau đó thì sao?

Dung Nhan cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn choáng váng khiến cô ngã ngửa xuống giường.

Động tác làm ảnh hưởng đến hai chân, cô không khỏi hít sâu một hơi, đau quá, giống như bị kim đâm vậy.

Trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của cô quay cuồng, những ký ức lộn xộn không ngừng hiện lên trước mắt.

Người cô ướt đẫm, giống như người đàn bà đanh đá phác gục người đàn ông kia, gặm cắn xương quai xanh xinh đẹp của anh như chó gặm xương...

Sau đó anh siết eo cô, xâm chiếm cơ thể của cô, từng giọt mồ hôi gợi cảm nhỏ giọt chảy xuống mặt cô...

Không ngừng thở dốc, niềm đam mê dâng trào.

Dung Nhan sợ hãi ôm cơ thể của mình, cô nhìn quanh căn phòng, không còn động tĩnh nào khác ngoài việc người phục vụ không ngừng ấn chuông cửa.

“Cô gái? Xin hỏi cô tỉnh chưa ạ? Ở đây có một số thứ anh Tần muốn đưa cho cô...”

Anh Tần? Là anh sao?

Dung Nhan chịu đựng cơ đau nhức giữa hai chân, cố gắng đứng dậy.

Bộ sườn xám màu xanh tối hôm qua bị xé rách đến mức không thể mặc được nữa, được người đàn ông có học thức nhặt lên, đặt ngay ngắn trên tay vịn của ghế sô pha.

Dung Nhan liếc nhìn nó rồi rời mắt đi.

Thật đáng tiếc, đầu óc cô rối bời đến mức không thể nghĩ ra điều gì.

Cô vào trong phòng tắm tìm áo choàng tắm, mặc vào người, bởi vì chân đau nhức nên không thể đi nhanh, cô chậm rãi đi mở cửa.

“Cô ơi, đây là đồ mà anh Tần để lại tối hôm qua, anh ấy nhờ sáng nay tôi mang đến cho cô.”

“Cảm ơn cô.” Dung Nhan nhận lấy hai túi đồ rồi đóng cửa lại.

Sau khi do dự một lúc, cô mở ra.

Một chiếc túi giấy đựng một bộ quần áo nữ màu sáng, Dung Nhan nhận ra logo, là một thương hiệu quần áo nữ cao cấp, còn có một tờ giấy ghi chú gấp gọn để lại.

Cô mở nó ra, dòng chữ trên đó giống như một ngọn lửa nhỏ bùng cháy trong mắt cô, nhất là ba chữ chính trực, mạnh mẽ “Tần Mộng Viễn” kia.

Hóa ra anh tên là Tần Mộng Viễn.

Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, khiến góc tờ giấy bị ướt, cô lập tức đặt xuống, quay lại nhìn cái túi nilon khác.

Trên túi nilon có in tên và logo của một hiệu thuốc nào đó, dường như cô đã đoán ra được điều gì đó.

Quả nhiên, vừa mở ra liền nhìn thấy một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.

Thực ra đó là một điều bình thường và hợp lý, tình một đêm giữa nam và nữ không nên vì sự buông thả của họ mà gây ra vấn đề không đúng đắn, hơn nữa, một người như anh sao có thể cho phép một cô hầu rượu mang thai con của mình.

Dung Nhan rất bình tĩnh, nhưng trong mắt cô lại lướt cô một tia nước, trái tim mẫn cảm, nhỏ bé của cô cảm thấy buồn bã, nhục nhã.

Hành động tối hôm qua của cô chắc chắn khiến anh nghĩ rằng cô là một người phụ nữ muốn trèo cành cao.

Nước mắt rơi xuống hộp thuốc.

Dung Nhan quật cường lau khô nước mắt trên mặt, cô nhanh chóng mở hộp thuốc ra, đọc hướng dẫn, trực tiếp nuốt một viên, sau đó kéo lê cơ thể mệt mỏi vào phòng tắm.

Cô đứng dưới nước, giữa hai chân có thứ gì đó nhớp nháp, khi cúi đầu nhìn, cô nhìn thấy một ít chất lỏng màu trắng ngà.

Thứ đó của anh vẫn còn ở trong cơ thể cô.

Cô đột nhiên suy sụp, cảm xúc dâng trào như bùng nổ, đôi tay run rẩy cầm vòi hoa sen rửa sạch chất lỏng giữa hai chân.