Chương 11

Trương Hướng Quần sắp phải đi công tác ở Quảng Châu vào tháng 11, Trình Vân theo thường lệ đi cùng, trước khi xuất phát hỏi bọn họ muốn quà lưu niệm gì.

Trình Chi hết sức ngạc nhiên, cẩn thận nói với Trương Hướng Quần: “Cháu muốn ăn bò viên Triều Sán.”

Trình Vân lập tức nói: “Cái này không được, bò viên mang từ đấy về đều sẽ bị hỏng hết. Đừng gây phiền toái cho chú con .”

Trương Hướng Quần lại cười lớn, “Cháu muốn ăn mà chú lại không thể mua được à? Thế này đi, chờ các con nghỉ, một nhà bốn người chúng ta sẽ đi Quảng Đông.”

Đôi mắt Trình Chi sáng lên, có vẻ rất mong chờ.

“Thật vậy ạ? Cảm ơn chú rất nhiều.”

Ánh mắt ấy khiến Trương Hướng Quần chua xót, thật là một đứa trẻ ngoan, chỉ đi du lịch một lần mà có thể vui đến vậy. Ông lại nhìn về phía trên sô pha thấy con trai mình đang xem TV, sự tương phản này làm ông rất đau đầu.

“Chú sẽ đưa cháu đi chơi. Nhưng tiểu Chi, trong khoảng thời gian này, chú muốn cháu để ý đến Trương Việt, đừng để nó làm loạn khắp nơi. Lần trước tiết tự học buổi tối sao thầy giáo lại gọi điện cho chú nói nó không đến?”

“Dạ?” Trình Chi kinh ngạc, thoạt nhìn có vẻ không hề biết chuyện này.

Cũng đúng, Tiểu Chi làm sao mà biết được.

Trương Hướng Quần thở dài, gọi Trương Việt: “Trương Việt, con đi học đàng hoàng cho bố, đã nghe thấy chưa?”

“Vâng.”Anh thẳng thừng đáp.

Tiễn hai người đi, Trình Chi đóng cửa lại, ở cửa chính truyền đến tiếng cười lớn, cô tiếp tục bước qua hành lang.

“Trình Chi.” Trương Việt gọi cô lại.

Trình Chi quay đầu.

“Buổi tối tôi không ăn cơm ở nhà.”

“Ừm.”

Không ăn cơm ở nhà thì thôi, nói với cô làm cái gì.

Trình Chi thuận miệng trả lời rồi trở về phòng.

“……”

Trương Việt cứng người lại khi thấy thái độ của cô, cơn tức giận liền bộc phát, vứt chiếc điều khiển trong tay ra sô pha.

Như Trương Hướng Quần đoán trước, mấy ngày nay Trương Việt đều tùy tiện ra ngoài chơi đến muộn mới về. Nhưng Trình Chi đương nhiên sẽ không nói cho Trương Hướng Quần biết, cô còn phải sống yên ổn trong cái nhà này.

Thêm nữa, cô gần đây hay cùng Lộ Vũ nói chuyện phiếm, căn bản không chú ý đến Trương Việt. Cô đang cố gắng giành được thư thông báo trúng tuyển của Thanh Hoa .

Nhưng Trình Chi không hề nói chuyện này với ai. Tính cách cẩn thận cùng chút nhát gan khiến cô hay giữ kín mục tiêu của mình, sau khi đạt được ý định mới nói cho người khác biết, thành công không phải thực sự dễ dàng sao.

Ban ngày Trương Việt rất nhiều lần thấy cô đang nhắn tin với ai đó trên WeChat, có lần Trình Chi đi WC, điện thoại để trên bàn trà, Trương Việt nhìn thoáng qua, phát hiện cô đã khóa WeChat lại, chắc chắc đang giấu diếm gì đó.

Cô có bí mật. Điều này khiến anh khó chịu.

Anh giả vờ hỏi cô trong bữa cơm: “Dạo này cô nhận được nhiều tin nhắn vậy? Không đọc sách à?”

“Cái gì?” Trình Chi nói, “Em có đọc sách một chút, còn lại là anh Lộ Vũ dạy.”

Lộ Vũ.

Sắc mặt Trương Việt trầm xuống.

Tại sao lại là người này.

Ở phía đối diện, Trình Chi vừa uống canh vừa chơi điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của anh.

*

Từ quán bar trở về, Trương Việt mở cửa, căn phòng tối đen. Anh cảm giác có gì đó vướng vướng gần cửa, bật đèn lên lại thấy một cái dép lê.

“Trình Chi!” Cảm giác tức giận cùng với men say trong người khiến anh hét lên.

“……”

Không người đáp lại.

Trương Việt đi chân trần vào trong phòng, không gõ cửa mà trực tiếp mở ra.

Trong phòng Trình Chi đang gọi điện cho ai đó.

“Ai cho cô ném dép lê lung tung thế hả!” Anh đập cái dép xuống đất, rống lên.

Trình Chi sửng sốt, lấy tay che lại microphone, nói với đầu bên kia: “Xin lỗi đàn anh, anh trai em mới về.”

Đàn anh?

Hai từ mẫn cảm ấy quyện với hơi cồn xộc thẳng vào não anh.

“Vâng, lần sau lại nói tiếp ạ.” Trương Việt thấy cô cười khi nói chuyện với người trong điện thoại, trái tim như bị ai đó bóp chặt.

Hai tiếng “Ngủ ngon” vang lên khiến anh sực tỉnh. Anh chưa từng nghe được âm thanh thân mật mềm mại ấy của cô khi nói chuyện với mình.

Lòng anh cuồn cuộn từng đợt thủy triều, cảm giác vô cùng chua xót.

Trình Chi từ khi vào nhà này vẫn luôn cẩn thận lấy lòng Trương Việt, anh tất nhiên cũng muốn đối tốt với cô một chút, nhưng bởi vì bố anh bị Trình Vân đoạt đi, hai bố con không có nhiều thời gian ở cạnh nhau, lại thêm Trương Hướng Quần lúc nào cũng so sánh anh với Trình Chi……Cảm xúc như chồng chéo lên nhau, khiến Trương Việt không hề cho rằng mình có “em gái”.

Cho tới hôm nay khi Lộ Vũ xuất hiện, anh mới có cảm giác vật sở hữu của mình bị cướp đi.

“Làm sao vậy?”

Trình Chi treo điện thoại, hỏi anh.

Chính Trương Việt cũng chưa phát hiện tay mình đã nổi đầy gân xanh.

Anh lạnh lùng hỏi: “Muộn như vậy rồi cô còn gọi điện với ai?”

Nghĩ phản ứng của anh khi nghe tên Lộ Vũ, Trình Chi hàm hồ nói: “Bạn bè.”

Bạn bè? Trương Việt trầm mặc, biết rõ cô đang lừa mình.

Cô có bí mật, còn học được cách nói dối.

Được

Anh đóng rầm cửa lại rồi trở về phòng.

Trình Chi không thể hiểu được, nghĩ lại gần đây, mới phát hiện gần đây anh vô cùng khó ở, động chút liền nổi giận, mấy cánh cửa trong nhà không biết có thể chịu được bao nhiêu lần đóng bạo lực như vậy.

Sau một hồi trầm mặc, cô đứng dậy, đi vào bếp đun một ấm nước.

Trình Chi dùng muỗng khuấy đều nước ấm hỗn hợp cam vàng và mật ong, bưng ly đến trước của phòng Trương Việt, gõ cửa.

“…… Tôi vào được không.”

Biết rõ sẽ không có ai đáp lại, cô học theo anh, trực tiếp đi vào.

Cô thấy Trương Việt nằm trên giường, quấn chăn kín mít quanh người, chỉ lộ ra cái đầu đen nhánh.

Trình Chi nhẹ nhàng hỏi:”Anh ngủ à?”

“……”

“Em pha nước mật ong, anh uống chút rồi ngủ.”

“……”

“Em để trên bàn nhé.”

“……”

Trình Chi đi đến bên cạnh bàn, để ly nước lên. Trên bàn chẳng có mấy quyển sách quyển vở, nhưng thiết bị điện tử lại rất nhiều. Chúng đều là hàng hiệu, vô cùng đắt đỏ.

Trình Chi thu mắt, xoay người. Lúc cô sắp bước ra khỏi phòng, bóng người trên giường bỗng cử động.

“Lấy lại đây.” Anh nói, giọng khô khốc.

Bất đắc dĩ Trình Chi phải đi vào lại.

Trương Việt chui ra khỏi cái kén của mình, lạnh lùng lấy cốc nước mật ong cô đưa, uống cạn trong một hơi.

“Sữa bò đâu?”

Uống xong, Trương Việt hỏi.

Sữa bò được đưa tới hôm nay đang ở trong tủ lạnh.

Trình Chi do dự một chút, “Anh còn muốn uống sữa bò à?”

“Không được hả?” Trương Việt xốc chăn lên, bước xuống giường, “Tôi đi tắm rửa, cô hâm nóng sữa đi.”

Bản tính đại thiếu gia của anh bộc lộ, cái thói quen ra lệnh.

Trình Chi nhớ mình vẫn còn một xấp đề toán chưa giải, rất không muốn làm việc này.

Thôi, hôm nay chưa làm được, để lúc khác vậy.

Cô gật đầu, “Vâng.”

Thời gian tắm của con trai nhanh hơn con gái rất nhiều. Trình Chi tính thời gian, căn làm sao cho khi Trương Việt tắm xong thì sữa bò vẫn còn ấm.

Lò vi sóng kêu “Đinh” một tiếng.

Cùng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra.

Trình Chi trực tiếp dùng tay cầm lấy cốc sữa. Nhưng cốc thủy tinh vô cùng nóng sau khi hâm ba phút trong lò .

Theo phản xạ tự nhiên khi cầm vào cái cốc có nhiệt độ cao như vậy chắc chắn sẽ đánh rơi.

Màn đêm đang tĩnh lặng bỗng đột ngột vang lên âm thanh lớn.

Trương Việt tắm xong sảng khoái hơn hẳn, bỗng dưng nghe thấy tiếng động trong bếp, anh giật mình, vội vàng chạy ra đó.

“Cô làm sao vậy…”

Trước mắt anh là Trình Chi ngồi bệt xuống đất. Bên cạnh là cốc sữa bò vỡ tan tành .

“Sao có chút việc mà cô cũng làm không xong thế!”, Lông mày anh nhăn lại,Trương Việt đi thẳng đến chỗ cô, bắt lấy tay Trình Chi. Vẫn là cái giọng ghét bỏ ấy : “Chân tay vụng về……”

Vừa nói xong, anh thấy chân có có vết máu.

Trình Chi cũng không nghĩ mình sẽ bị thương, có lẽ là những mảnh vở thủy tinh văng ra quệt vào.

“Tại sao lại chảy máu!” Trương Việt vô cùng sốt sắng, cứ đứng lên lại ngồi xuống, sau đó nhớ ra phải bế cô ra khỏi mớ hỗn độn kia.

Chỉ là vết máu nhỏ, vì vậy Trình Chi nắm lấy vai anh, nói: “Không có việc gì, em không đau.”

Trương Việt gào lên: “Cô bị ngốc à, hâm nóng cốc sữa thôi mà cũng bị thương được!”

Anh đem Trình Chi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi đi tìm thuốc. Trước khi thoa thuốc, anh lại bắt đầu lo lắng không biết miệng vết thương có mảnh thủy tinh vỡ hay không.

“Không được, phải đi bệnh viện!”

Trương Việt đứng lên, vội vã tìm di động, Trình Chi nhanh chóng bắt lấy tay anh.

Tuy rằng việc này là do cô cố ý muốn xem dáng vẻ kinh hoàng của anh, nhưng thấy rồi, tâm tình lại có chút phức tạp.

“Không có việc gì thật.” Trình Chi giơ chân lên cho anh xem, lại gọi: “Anh.”

Không phải anh trai, không phải Trương Việt.

Cô trực tiếp gọi thẳng.

Trương Việt cúi đầu, nhìn cánh tay đang bị cô nắm, xúc giác và thị giác khiến trái tim anh thật kỳ lạ.