Chương 10

Trên bàn ăn nhà họ Trương, mỗi ngày đều sẽ có một vài món ăn Trương Việt thích.

Dì giúp việc bưng món vịt quay của mẹ Khương lên bàn nhưng Trương Việt vẫn chậm chạp chưa thấy người đâu.

Anh chưa tới nên mọi người cũng chưa động đũa. Trương Hướng Quần lại tức giận như mọi ngày: “ Thằng nhóc thối đó đang làm gì vậy? Vừa về nhà đã xị cái mặt rồi.”

“ Dù sao cũng là cuối cấp, áp lực rất lớn mà.” Trình Vân an ủi. “ Tiểu Chi lên gọi anh trai con xuống ăn cơm đi. ”

“ Vâng ạ.”

Trình Chi buông đũa xuống, đi về phía phòng Trương Việt.

Cửa phòng mở ra nhưng không có người trả lời.

“Ăn cơm.” Cô kêu.

Trương Việt vẫn còn khó chịu vì việc trên toạ đàm.

Trình Chi cũng tức giận nhưng không muốn so đo cùng anh. Cô luôn che giấu cảm xúc rất tốt.

“ Anh.” Cô đổi cách gọi, giọng điệu cũng dịu đi. Có người từng nói Trình Chi-người đến từ lung thành này giống người Đài Loan hơn so với người ở Hạ Môn “ Xuống ăn cơm thôi. ”

Cô đợi khoảng hai giây, cửa mở ra từ bên trong.

Trình Chi ngẩng đầu cười với anh.

Trên bàn cơm Trình Chi im lặng ngoan ngoãn ăn cơm. Trương Hướng Quần gắp cho cô một cái cánh gà, nếp nhăn trên mặt khi cười sâu đến mức có thể kẹp chết con ruồi.

“Nghe mẹ con nói con lại thì được hạng nhất hả? Rất tốt, nhà của chúng ta sắp có một sinh viên của trường đại học lớn!”

Nghe vậy Trình Chi nhìn phía Trình Vân. Bà đang ăn canh, hành động ưu nhã, vẻ mặt tự nhiên.

Trình Chi có thể tưởng tượng ra cảnh bà làm bộ không để ý khoe khoang thành tích còn gái. Vì thế cũng làm bộ tỏ vẻ xấu hổ nói với Trương Hướng Quần: "Chỉ là nhất lớp thôi ạ”

“ Nhất lớp không phải cũng là đệ nhất sao, còn xem anh con đừng nói là nhất lớp, nó mà thi đậu đại học là chú đã cảm ơn trời đất rồi.” Trương Hướng Quần quay đầu liếc mắt nhìn Trương Việt một cái, “Cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, làm gì có bộ dạng của học sinh!”

Lấy cô để kí©h thí©ɧ Trương Việt, cái kịch bản này Trương Hướng Quần vẫn luôn dùng. Trình Chi không nói gì lặng lẽ liếc mắt nhìn anh một cái. Quả nhiên sắc mặt Trương Việt còn đen hơn vừa nãy.

Lời hay không tốn tiền, đã giúp con gái mình lấy được hảo cảm, Trình Vân đúng lúc đứng ra giảng hòa: “ Lão Trương, ông đừng nói con như vậy chứ! Thằng bé còn có một năm để ôn, chỉ cần năm nay cố gắng thêm chút nữa là được rồi ”

“Có thêm mười năm nữa nó cũng không thi đậu được một trường tốt!” Trương Hướng Quần hừ một tiếng, “Đều là học cùng một trường, tại sao tiểu Chi có thể ưu tú như vậy, còn nó thì không——”

Bang.

Chén sứ bị hất đổ trên bàn cơm gỗ.

Trương Việt lạnh mặt, trong mắt lộ ra ngọn lửa tức giận.

Anh dưới ánh mắt khϊếp sợ của Trương Hướng Quần, mở miệng trào phúng: “Lại ưu tú, nó cũng không phải ông sinh.”

Thành tích tốt là có thể coi là bảo bối sao? Trương Việt nhớ tới thần thái của Trình Chi khi múa. Những ánh sáng lấp lánh trong mắt cô làm anh cảm thấy khó chịu.

Nói xong anh bỏ mọi người lại, bỏ đi trước. Trên hành lang truyền tới tiếng cửa phòng bị đóng mạnh.

Yên lặng đến xấu hổ. Ngày cả dì giúp việc đang rửa chén cũng dừng lại động tác, trong bầu không khí này không ai dám phát ra chút âm thanh nào.

“Trương Việt!”

Trương Hướng Quần ở hét lên tức giận.

“Phản thiên! Cuối cùng ai mới là cha hả!”

Mắt thấy chuyện này ngày càng lớn Trình Vân vội kêu Trình Chi về phòng còn chính mình ở lại an ủi chồng đang tức giận.

Cách ván cửa, nghe thấy bà khuyên “Không cần nói con như vậy, con nhỏ cũng có lòng tự trọng mà, đặc biệt là con trai.” “Tuy là thành tích của thằng bé không được tốt, nhưng dáng vẻ và tích cách đều rất tốt, nếu vẫn không được thì chúng ta có thể nghĩ đến hướng khác để phát triển mà” vân vân.

Trước đây Trình Chi nghe người ta từng nói vợ trước của Trương Hướng Quần là một người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt trong sự nghiệp, bà ta không thể dịu dàng hòa giải giống như Trình Vân được.

Không trách được, Trương Hướng Quần sẽ thích bà được.

*

Trình Vân khoe khoang cùng Trương Việt phẫn nộ, liên thủ làm hỏng cơm chiều, Trình Chi không ăn được bao nhiêu, nửa đêm đói đến bụng kêu vang, một chữ đều xem không vào. Cô không thể không sờ soạng đi đến phòng bếp, tìm xem tủ lạnh có đồ ăn có thể chắc bụng hay không.

Dì giúp việc không ở lại mà chỉ phụ trách ba bữa cơm. Trương gia không ăn lại đồ thừa nên đồ ăn mỗi ngày đều là những thực phẩm mới mua lúc sáng sớm. Đồ ăn thừa hàng ngày hoặc là dì giúp việc cầm về còn không thì đều bỏ đi.

Tủ lạnh trống không.

Không có ai nhớ tới Trình Chi vẫn chưa ăn được nhiều.

Cô thành thục nấu một nồi nước, tìm một gói mì nguyên vị trong tủ. Bát mì không có mùi vị gì như cũ, ăn giống như nhai giấy vậy.

Ưu điểm duy nhất của nó là nóng.

Cửa sổ phòng bếp không đóng, gió theo cửa lùa vào.

Thời gian này thành phố Lung đã mang gió thu, mà Hạ Môn vẫn như giữa hè.

Trong nháy mắt đó Trình Chi đột nhiên nhớ về thành phố Lung, nhớ về mùa thu ở đó.

Trong thời tiết ấy, cô mặc vào áo khoác ấm áp, ở trong lớp quần áo vừa dày vừa ấm đón mùa thu đến.

Hạ Môn chưa từng cho cô cơ hội này.

*

Trang Tín muốn gọi Trương Việt ra ngoài ăn khuya nhưng bị Trương Việt từ chối.

Anh cầm quần áo và khăn tắm, đi vào phòng tắm tắm rửa. Mở cửa đi ra hành lang, đèn hành lang không mở nhưng lại phát hiện dưới nhà không phải tối đen hoàn toàn. Anh đi ra ngoài thấy ánh đèn mờ mờ hắt ra từ tấm thủy tinh của phòng bếp.

Không phải là dì giúp việc, dì sẽ không ngủ lại ở đây. Trương Việt đã mơ hồ đoán được trong phòng bếp là ai.

Anh nhấp chặt môi, ngạo khí của anh không cho phép anh đi qua. Vội quay lại phòng tắm đứng ở dưới vòi hoa sen, mở vòi nước, dòng nước lạnh lẽo kí©h thí©ɧ thần kinh của anh.

Thân thể vốn ấm áp lại trở nên lạnh băng, như quan hệ của bọn họ, khó khăn lắm mới ấm áp một chút giờ lại lần nữa quay về lạnh băng như ban đầu.

Nước quá lạnh, không thoải mái lắm.

Trong đầu vẫn nhịn không được nghĩ, đã muộn vậy rồi cô còn ở trong bếp làm gì.

Trương Việt đột nhiên lau mặt một cái, tắt vòi sen sau đó lau qua cơ thể, mặc quần áo đi ra hướng phòng bếp.

Khi kéo cửa ra, người bên trong hoảng sợ giống như một con nai con bị giật mình vậy.

Trình Chi nghe rõ ràng âm thanh cửa mở ra, giờ phút này cô thật cẩn thận nhìn về phía anh.

“Cô đang làm gì?” Trương Việt lên tiếng hỏi.

Trình Chi che chén bất an mím môi.

Trương Việt thấy đồ vật trong tay cô, hỏi: “Buổi tối không ăn no?”

“……”

“ Câm rồi?”

“……”

Khoảnh khắc im lặng này, anh chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu thê lương ngoài cửa sổ.

Vuốt mèo nhẹ cào vào lòng Trương Việt.

“Nói chuyện!”

Cô sợ tới mức rụt bả vai lại.

Lá gan của cô giống như mèo nhỏ vậy. Trương Việt nghĩ.

Trình Chi ngập ngừng nói: “…… Em đói.”

“Nhà tôi bỏ đói cô?”

Trình Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi mang ai oán mà nhìn anh.

“Em chưa ăn cơm còn không phải tại anh sao.”

Cô gái nhỏ dù là đang giận dỗi cũng vẫn vừa mềm vừa ấm, chọc cho Trương Việt tê dại tận xương.

Anh bất ngờ ý thức được, cảm xúc của chính mình bị người khác tác động đến.

Còn là do một người đáng lý ra là anh nên ghét mới đúng.

Trương Việt cau mày không nói lời nào bỏ về phòng.

Đến khi nghe thấy tiếng khoá cửa truyền đến, Trình Chi thu mới thu lại biểu cảm đem nửa chén mì còn lại đổ vào thùng rác.

Khó ăn muốn chết.

Nó chỉ có tác dụng lấp đầy dạ dày trống rỗng mà thôi.

Quay lại trong phòng, những chữ Hán đó bởi vì bụng đã được lấp đầy nên cuối cùng cũng chịu vào não. Trình Chi cầm sách học từng câu từng chữ.

Đọc đến “Ánh giai bích thảo tự xuân sắc, cách diệp chim hoàng oanh không hảo âm”, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, cô quay đầu, thấy Trương Việt mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ. Màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng, khiến mặt mày thiếu niên càng thêm đẹp trai.

Trương Việt này chỉ cần vẻ ngoài của anh thôi, cũng đã có thể thỏa mãn tính hư vinh của nữ sinh rồi.

Nếu……ở khía cạnh khác mà nói, Trình Chi cảm thấy cô vẫn sẽ muốn có được anh. Chưa nói đến việc khác, chỉ riêng việc đi bên cạnh anh là đã có thể làm cho rất nhiều nữ sinh hâm mộ rồi.

Khi cô còn đang ngây người vì bộ dạng của Trương Việt, thì đột nhiên nghe thấy anh nói: “Mặc quần áo, đi.”

“Đi đâu cơ?” Trình Chi không thể hiểu được hỏi.

“Mang cô đi ra ngoài ăn cơm. Nhanh lên, cho cô ba phút, tôi chờ cô ở bên ngoài”

Cửa lại bị đóng lại.

Trình Chi: “……”

Anh làm việc giống như từ trước đến nay đều dựa vào tâm tình vậy.

Ban đêm, trong quán nhỏ, khói bếp lò lượn lờ, trong không khí tràn đầy vị khói dầu.

“Ăn đi.” Trương Việt thanh âm ngạnh bang bang, “Giống như heo vậy.”

Trình Chi không thèm phản bác anh. Có người mời ăn cơm, tùy anh muốn nói như thế nào thì nói, cô cũng sẽ không thiếu hai khối thịt.

Trương Việt thấy cô ăn cơm như mèo con vậy, tâm tình nóng nảy dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn quanh bốn phía, một nhà cửa hàng tiện lợi vẫn còn sáng ở góc đường.

Anh đứng dậy, đi vào cửa hàng tiện lợi mua hai lon bia và một hộp sữa chua.

Hộp sữa chua bị đưa tới trước mặt Trình Chi.

Trình Chi do dự hỏi anh: “Cho em?”

“Bằng không thì sao? Tôi là người sẽ uống đồ vật ấu trĩ như vậy?”

“……”

Trình Chi nghĩ, có lẽ anh thật sự dựa mặt nên mới sống lâu như vậy. Chưa bao giờ thốt ra được lời nào hay.

Cô cầm lấy, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”

“Hừ.”

Trương Việt dùng một tay mở lon bia ra, một ngụm uống sạch nửa bình.

Trình Chi nhìn anh, hỏi: “Anh……uống rượu rất tốt sao?”

“Làm gì?”

“Nghe nói cồn sẽ làm hỏng não.”

“……” Trương Việt trừng cô, “Cô chú tôi?”

Cô chớp chớp mắt, “Không phải, là trên sách viết vậy.”

“…… Con mọt sách.” Trương Việt lại nghĩ tới cái sư huynh lư ngư gì kia. Đều là con mọt sách.

“Bất quá,” Cô lo lắng sốt ruột mà nhìn anh, “Anh vẫn là uống ít một chút đi.” Uống hỏng não thì làm sao bây giờ.

Trương Việt dùng hành động trả lời cô, cầm nửa lon còn lại uống sạch sẽ.

Trình Chi im lặng, cúi xuống gặm con mực trong tay.

Rượu đủ cơm no, hai người cùng nhau về nhà. Tay Trương Việt cắm trong túi áo hoodie, thân ảnh bị đèn đường kéo đến thật dài.

Trình Chi cúi đầu, phát hiện bóng dáng của chính mình thế nhưng có thể bị anh bao trùm hoàn toàn.

Cô lặng lẽ hướng bên cạnh dịch sang hai bước, thẳng đến khi thấy đầu mình từ trong bóng dáng của anh, lộ ra tới.

“Làm gì? Không sợ có xe?”

Trương Việt phát hiện động tác nhỏ của cô, nắm mũ áo hoodie của cô đem cô kéo trở về.

“Buổi tối không có xe.” Trình Chi nhỏ giọng phản bác.

“Không có xe là có thể không tuân thủ luật giao thông? Loại người từ thành thị nhỏ tới như cô đều không có tố chất như vậy?”

Trình Chi sắc mặt hơi đổi.

Trương Việt nói xong liền cảm thấy không ổn, nhưng muốn thu hồi đã không còn kịp nữa. Anh thấy sắc mặt Trình Chi rõ ràng trầm xuống, trong lòng dâng lên một trận hoảng loạn.

Rõ ràng trước kia anh cũng từng châm chọc mỉa mai cô như vậy, nhưng trước nay anh cũng không có chú ý qua phản ứng của cô.

Có phải anh nói quá đáng quá hay không?

Trương Việt ho nhẹ một tiếng, “…… Ý của tôi là nói, buổi tối cũng có xe vận tải.”

“Ừm.” Cô mở miệng, nhưng ngữ điệu lại thấp xuống một độ.

Trình Chi cúi đầu, dọc theo đường đi đều không hề liếc nhìn anh một cái, cô rõ ràng bị anh làm tổn thương.

____

Ps: Hiện tại mình đang bị ốm phải nhập viện nên có lẽ mk sẽ không lên chương đều trong khoảng 2 tuần này được, mn thông cảm giúp mk nhé.