Chương 9

Đàn anh chủ giảng(*) tên Lộ Vũ. Anh ta đeo kính, bộ dáng bình thường, nhưng học thức và cách ăn nói giúp anh ta thêm rất nhiều hào quang.

(*) chủ giảng: đại loại là người diễn thuyết chính

Anh ta tốt nghiệp trường y Thanh Hoa, ngón tay nhỏ dài trắng nõn, đôi tay trời sinh để cầm dao giải phẫu.

Trình Chi cố gắng khiến bản thân bỏ qua những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xung quanh, nghiêm túc nghe đàn anh Lộ Vũ diễn thuyết.

Giảng về thi đại học, giảng về Bắc Kinh, giải nghĩa hoa. Giảng về thế giới nhiều màu sắc sặc sỡ bên ngoài.

“Học ở Bắc Kinh, cơ hội thực tập chắc chắn sẽ nhiều hơn chỗ khác. Tôi có người bạn bè bên ngoại ngữ, ba lần nhận công việc phiên dịch lớn, tiếp theo chính là một nhà xí nghiệp ở nước Mỹ. Sau khi tốt nghiệp không cần thực tập, cô ấy dựa vào chuyện này liền có thể vào nhà xí nghiệp kia.”

Lộ Vũ nói xong, phía dưới phát ra tiếng kinh ngạc. Thế giới trong miệng anh ta đều là phồn hoa mà đám học sinh còn chưa ra khỏi vườn trường này chưa từng gặp qua.

Mặc áo sơ mi, đeo cà vạt, tay cầm cà phê, xuyên qua hành tẩu với trong vắt sáng sủa ô vuông gian, nói chuyện với nhau cũng bằng ngoại ngữ lưu loát.

Mọi người đều muốn trở thành người tinh anh như vậy. Ngoại trừ Trương Việt.

Anh dựa vào lưng ghế ngủ rồi.

Diễn thuyết kết thúc, Trình Chi thấy anh còn đang ngủ, không đánh thức anh. Bởi vì trên bục giảng đàn anh Lộ Vũ đang trả lời vấn đề của nhóm hậu bối.

Trình Chi do dự một chút, lấy hết can đảm đi lên nghe cùng.

Có nữ sinh thấy cô trước, lúc cô hỏi: “Nghiên cứu sinh Đại học có yêu cầu bốn năm đều phải duy trì thành tích ưu tú không ạ?”, thì có một nữ sinh nói: “Cậu không phải lớp mười hai đúng không?”

Người Trình Chi khẽ cứng lại, khẽ liếc về phía Lộ Vũ.

Lộ Vũ cười dịu dàng: “Nhìn giống… Em gái nhỏ lớp mười?” Trình Chi lắc đầu, âm thanh nhỏ hơn chút: “Mười một.”

“Sao lớp mười một lại trà trộn vào đây?” Nữ sinh kia không vui nói.

Thật ra cô ta thấy là Trương Việt dẫn cô vào. Bên cạnh hotboy lại là một nữ sinh bình thường như vậy, cô ta thấy khó chịu.

Trình Chi mím môi, vẻ mặt quẫn bách. May mắn là đàn anh giải vây cho cô.

“Không sao, lớp 11, lớp 12 đều là hậu bối.” Anh ta liếc nhìn nữ sinh bên cạnh một cái, dù anh ta hơn bọn họ rất nhiều tuổi, liếc mắt một cái liền nhìn người nọ đến không dám nói tiếp. Anh ta bắt đầu trả lời vấn đề của Trình Chi: “Tuy rằng em mới lớp mười một, bây giờ suy nghĩ cái này vẫn còn quá sớm, nhưng có ý tưởng là tốt…”

Anh ta nói một vài chuyện về chương trình học và học bổng, Trình Chi nghe rất nghiêm túc.

Đại học là nơi học tập tối cao. Học sinh bước ra từ đây đều ưu tú đến nỗi tỏa sáng.

Cô đối với Lộ Vũ, lòng tự ti khiến cô hướng tới sinh hoạt của anh ta.

Cuối cùng mọi người đều giải tán, Trình Chi cũng muốn trở về. Không biết Trương Việt ngồi ở hàng ghế đầu từ bao giờ, thấy cô và đàn anh nói chuyện rất vui với nhau.

“Hỏi xong rồi?” Sắc mặt Trương Việt hơi xấu. Trình Chi gật đầu.

“Hỏi xong thì về nhà.”

Nói xong lướt qua cô đi về phía cửa, Trình Chi vội vàng đuổi theo. “Đàn em!”

Lộ Vũ bỗng nhiên gọi cô lại từ sau lưng. Trình Chi quay đầu lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc. “Em muốn thi Thanh Hoa sao?” Lộ Vũ hỏi cô.

Thanh Hoa… Mỗi lần thành tích đều phải gần tuyệt đối mới có thể thi đỗ. Trình Chi hơi nghi ngờ năng lực của mình.

Cô mở miệng: “Em… Không biết có thể thi đỗ hay không.”

“Em mới lớp mười một, vẫn còn thời gian, sợ cái gì?” Lộ Vũ đi đến trước mặt cô: “Lưu WeChat đi, em có vấn đề gì có thể tới hỏi anh.”

Mắt Trình Chi sáng lên, mặt cũng hưng phấn đến hơi phiếm hồng. “Cảm ơn đàn anh!” Cô kích động nói.



Khi hoàn toàn trở lại bình tĩnh. Buổi tối vườn trường cổ xưa yên tĩnh, cô không nói gì đứng yên dưới ánh trăng.

“Rất kích động?” Trương Việt bất ngờ hỏi cô.

Mặt Trình Chi vẫn còn đỏ ửng, thẳng thắn gật đầu.

“Phí sức lớn như vậy… Chỉ vì nghe buổi tọa đàm này?” Trình Chi: “…”

“Lư Ngư gì đó kia…”

“Là Lộ Vũ.” Trình Chi khó có khi nghiêm túc nói chuyện với anh như vậy. Trương Việt nghẹn một hơi, cười lạnh.

“Được, Lộ Vũ. Rất lợi hại?”

“Anh ta là thạc sĩ Thanh Hoa.” Nói một câu này đã đủ để giới thiệu anh ta ưu tú ra sao.

Trương Việt khó có lúc bắt gặp bộ dáng vinh dự trên mặt cô, thậm chí anh còn nhận ra giọng cô có chút sắc bén giống như cô muốn cãi cọ với mình.

Tức giận lại không có chỗ phát tiết. “Về nhà.”

Anh lạnh lùng bỏ lại câu này.