Chương 8

Quan hệ của Trình Chi và Trương Việt giống như quan hệ của tỉnh Lung và Hạ Môn.

Hai tòa thành thị với hai phong cách khác biệt, hai con người không hề liên quan đến nhau.

Là Trình Vân “có lòng” làm cho bọn họ gặp nhau. Trình Vân tự mình nhập quần áo cho cửa hàng, bà gặp Trương Hướng Quần trở về sau khi đi buôn bán ở trên đường, hai người nam độc thân nữ ly dị nên rơi vào bể tình rất nhanh. Một năm sau, bọn họ làm hôn lễ ở Hạ Môn, nhận được lời chúc phúc của mọi người. Sau hôn lễ, Trình Vân không mở cửa hàng nữa, công ty nhỏ của Trương Hướng Quần trở thành của cả hai vợ chồng.

Tất cả đều rất tốt đẹp, ngoại trừ Trương Việt không hài lòng với chuyện này.

Trong một năm, Trình Vân chinh phục Trương Hướng Quần, Trình Chi chinh phục Trương Việt.

Sau một đêm này, quan hệ của bọn họ bắt đầu thay đổi chóng mặt.

Trương Hướng Quần và Trình Vân trở về, phát hiện tiểu bá vương luôn bày ra khuôn mặt xấu kia đã sửa lại tính, không còn mỉa mai châm chọc em gái nữa, còn cố ý tránh mặt cô rất nhiều lần.

Trình Chi vẫn đọc sách như cũ, cô muốn thi đại học. Thi vào đâu?

Đại học Hạ? Hay là thế giới rộng lớn hơn ở bên ngoài?

Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống trong tương lai, cô liền huyết mạch sôi trào(*).

(*) huyết mạch sôi trào đại khái là hứng chí bừng bừng, máu cả người đều nóng lên, nhiệt huyết….

Cô sẽ đứng ở nơi rất cao, làm một người vui vẻ hạnh phúc.

Lúc Trình Chi đang cố gắng thay đổi vận mệnh, Trương Việt còn đang chơi. Vì tránh né Trình Chi, tần suất anh ra vào vũ trường quán bar càng ngày càng nhiều hơn, không hề có sự tự giác của học sinh lớp mười hai. Dù sao đọc sách hay không cũng như thế, Trương Hướng Quần cũng không quan trọng bằng tốt nghiệp cấp ba.

Sau hơn mười tháng, đột nhiên có một vị bạn học ưu tú trở lại trường. Là thạc sĩ sắp tốt nghiệp Thanh Hoa, trở về từ nước Mỹ.

Anh ta vừa trở về liền muốn đến kỳ thi đại học cổ vũ hậu bối (*).

(*) hậu bối: đàn em, học sinh lớp nhỏ hơn

Trình Chi nghe nói vậy, như suy nghĩ điều gì đó.

Buổi tối, sau khi Trương Hướng Quần và Trình Vân ngủ, cô ngồi trên sô pha tầng một vừa đọc sách vừa chờ Trương Việt đã lén lút ra khỏi nhà vào nửa đêm. Đêm khuya, Trình Chi hơi mệt, ngày mai còn phải đi học. Trương Việt lại không trở về, nếu cô không ngủ đủ thì cô sẽ mơ màng trong giờ học.

Để không ảnh hưởng đến việc học ngày mai, cô gọi điện cho Trương Việt.

Lúc này Trương Việt đang ở quán bar nhà Trang Tín, trên sân nhảy bóng người lắc lư, anh nhàm chán ngồi trên ghế dài.

Lương Hân Đồng mặc một cái áo hai dây màu đen, xinh đẹp lộng lẫy, tay cầm cốc rượu đến gần anh.

“Trương Việt, chúng ta đi vũ quyền(*) đi.”

(*) vũ quyền: tớ đoán là khiêu vũ, hoặc đi nhảy gì đó… Cô ta không mặc đồ lót, phía trên người cọ vào người anh. Trương Việt vươn ngón trỏ đẩy cô ta ra.

“Không chơi.”

Lương Hân Đồng chu miệng, giả vờ tức giận.

“Anh Việt, anh gần đây không thích hợp nha, sao giống như bị yêu quái hút đi tinh khí vậy, muốn đi cúi chào Nam Phổ Đà không?” Tay Trang Tín cầm hai vòng Phật châu, thần bí nói với anh.

Trương Việt trợn trắng mắt, không để ý đến anh ta. Ở quán bar quá nhiều, lại cảm thấy nơi này buồn chán. Sau tiếng múa hát ầm ĩ là không khí yên tĩnh.

Anh cảm nhận được điện thoại rung trong túi. Anh lấy ra, trên màn hình là hai chữ: Trình Chi.

Lòng bị ảnh hưởng bởi âm thanh quán bar nên tê dại.

Lương Hân Đồng thò qua xem, bị anh né ra. Anh cầm điện thoại đứng lên, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Điệu nhảy cuồng nhiệt trở thành khung cảnh âm nhạc không xa.

Lòng bàn tay anh chảy mồ hôi, nghe điện thoại, không nói câu nào. Trình Chi mơ hồ nghe thấy tiếng hát, nghi ngờ nói: “Alo?”

Giọng Trương Việt phát ra từ cổ họng: “Ừm.” “Bao giờ anh trở về vậy?” m thanh cô mềm mại.

Trương Việt không biết có phải ảo giác của mình hay không, từ sau đêm hôm đó, Trình Chi đối xử với anh rất lãnh đạm. Nhưng có thể hiểu được, anh đã làm chuyện vô sỉ như vậy với cô mà. Nhưng lúc ở một mình, nhớ lại thái độ của cô, trong lòng anh lại cảm thấy mất mát. Rõ ràng trước kia chỉ mong cô cách mình càng xa càng tốt.

Bây giờ lại nghe thấy âm thanh mềm mại dịu dàng của cô, anh hơi kích động. Nhưng âm thanh vẫn nặng nề: “Có việc?”

“Quá muộn rồi, ngày mai còn phải đi học.” Trình Chi giải thích: “Nếu bây giờ anh không trở về, thì em không để đèn chờ anh nữa, đỡ làm chú phát hiện anh không ở nhà.”

Cô nói xong thì muốn cúp máy, Trương Việt hiểu ra, lập tức nói: “Sẽ trở về ngay.”

Nói xong dừng một chút: “Đừng tắt đèn.”

“Được, em chờ anh.” m cuối luẩn quẩn trong lòng anh dệt nên một tấm thảm lông nhỏ.

Anh cất điện thoại, trở lại ghế dài, uống sạch rượu trong ly bằng một hớp, rượu làm ướt yết hầu khô khốc của anh.

“Bây giờ mới nửa đêm? Anh muốn đi sao?” Trang Tín thấy anh cầm áo khoác, vội vàng ngăn cản.

“Ừ, về nhà.”

Trương Việt đẩy Trang Tín ra, đi xuống cầu thang.

Trang Tín càng chắc chắn anh trúng tà, anh trở nên nghe lời người trong nhà như vậy từ bao giờ?

Đường ban đêm trống vắng, thông suốt. Dù vậy, Trương Việt vẫn không nhịn được thúc giục tài xế.

“Làm phiền nhanh lên.”

“Đã rất nhanh rồi, đây là xe taxi chứ không phải xe thể thao đâu soái ca.” Trương Việt nhấp môi, mười phút sau xe dừng ở cửa tiểu khu. Anh trả tiền, trực tiếp đi thang máy dọc theo đường từ cửa nhỏ.

Khóa mật mã vang lên tiếng “Tích”, cửa mở ra, huyền quan(*) vẫn sáng đèn. (*) huyền quan: khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách Động tác anh chậm lại, bình phục(*) hô hấp.

(*) bình phục: đại loại là điều tiết lại để nó trở lại bình thường

Thay giày, vào nhà. m thanh rất nhẹ, tầng hai không nghe thấy tiếng động. Anh tiếp tục đi vào trong, thấy có bóng người trên sô pha, bước chân khẽ dừng lại.

Trình Chi chờ anh đến ngủ trên sô pha rồi. Trong thân thể cồn ở ca hát.

Trương Việt dừng chân nhìn cô một lúc, rồi mới tiếp tục cất bước đi qua. Ngón tay cọ xát vào quần hai cái, cuối cùng vươn ra, tâm trạng giống như sờ đậu hũ, dùng mu bàn tay chạm vào cánh tay cô.

“Trình Chi, dậy đi.” “…”

Trình Chi mở mắt, "a" một tiếng, là Trương Việt đã trở lại. Cô nhỏ giọng hắt xì một cái. Ban đêm hơi lạnh .

“Muốn ngủ thì trở về phòng mà ngủ.” Trương Việt nói.

Trình Chi gật đầu, cầm lấy sách giáo khoa bên cạnh đi vào phòng. Đi được một nửa thì nhớ ra, quay người.

“Đúng rồi…” Cô nói: “Anh trai.” Lòng Trương Việt run lên, nhìn cô.

“Tiết năm ngày mai có phải các anh có buổi toạ đàm không? Có thể dẫn em đi cùng không?”

Buổi toạ đàm gì? Trương Việt mờ mịt. Sau đó anh gật đầu.

Trình Chi nói: “Cảm ơn.”

Trương Việt thấy Trình Chi cười với mình. Mãi đến khi Trình Chi về phòng, cơ thể anh mới dần ngã xuống.

*

Ngày hôm sau, sau khi hỏi thăm, Trương Việt mới biết được đó là buổi toạ đàm gì.

Một người đàn anh không biết, dùng thời gian tự học buổi tối rót canh gà cho bọn họ. Anh cười nhạo một tiếng, Trang Tín cũng cười.

“Đây là ý của ai vậy?” Trang Tín khinh thường: “Ai, anh Việt, buổi tọa đàm tối nay đừng đi, chúng ta đi tiệm net chơi cái khác?”

Trương Việt chống đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Không đi.” “Vậy buổi chiều cậu muốn làm gì?”

“Ngủ.” “…”

Được rồi, đây là chuyện Trương Việt sẽ làm. Trang Tín nhún vai.

Chuông tan học vang lên, trên hành lang, từng nhóm học sinh đi tới lễ đường, Trương Việt đi ra lớp cùng đám người đang đùa nghịch, bên cạnh thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kinh hô.

Mặc kệ anh đến chỗ nào cũng là tiêu điểm của nữ sinh. Anh hờ hững, cầm điện thoại gọi cho Trình Chi.

“Alo? Không phải muốn nghe tọa đàm sao?”

Trình Chi đang ở lớp học thu dọn cặp sách, kẹp điện thoại ở bên tai nói: “Vừa mới tan học, em thu dọn một chút, lập tức liền tới ngay. Anh chờ em ở cửa lễ đường đi.”

“Không cần, tôi ở cửa lớp cô.”

Trình Chi ngạc nhiên, quay đầu, thấy một thân hình cao gầy ngoài cửa sổ. Đồng phục của anh không kéo khóa, lỏng lẻo, lộ ra áo T-shirt trắng bên trong. Trong lớp có rất nhiều nữ sinh không về nhà, họ khe khẽ nói nhỏ, nhìn chằm chằm anh.

“Ngây ngốc cái gì? Không ra?”

Trình Chi trầm mặc hai giây, mở miệng: “Anh vẫn nên chờ em ở cửa lễ đường đi, lớp em rất nhiều người biết anh.”

“Thì có quan hệ gì?” Trương Việt nâng mi.

“Đám bọn họ bàn tán về chúng ta.” Trình Chi nói. “Quản họ làm gì?”

“Anh không sợ bọn họ biết quan hệ của chúng ta sao?”

Trong trường học vẫn chưa có ai biết Trình Chi là em gái kế của Trương Việt.

“Không phải cô muốn nghe giảng tòa với tôi sao? Tôi không ở đây cô có thể đi vào sao? Đến lúc đó không phải sẽ biết sao.”

“…”

Trình Chi rũ mắt. Sau đó rất lâu. Nói, “Được rồi.”

Cất quyển sách vào cặp sách, cô đi ra khỏi lớp, trước mắt bao nhiêu người, đi cạnh Trương Việt.

Cô đã có thể tưởng tượng được sóng gió ngày mai ở trường học.

Bộ dáng giống như lúc bọn họ thấy hoa khôi và Trương Việt đi chung.

Những bí ẩn đó khó có thể mở miệng, lòng hư vinh đang được thỏa mãn ngay lúc này.