Chương 7

6 giờ 30 sáng, Trương Việt bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức.

Anh thấy xa lạ với tiếng chuông này, từ từ ngồi dậy, mơ màng nhìn xung quanh, một lúc lâu sau mới tìm thấy chiếc đồng hồ báo thức nhỏ màu trắng trên tủ đầu giường.

Không phải anh. Anh theo bản năng gọi tên Trình Chi. Sau đó anh vươn tay tắt âm thanh ồn ào kia đi.

Bang.

Căn phòng yên tĩnh trở lại. Hình như có gì đó không đúng.

Anh cúi đầu, thấy cái kia của thân thể mình hoàn toàn lộ ra. Anh ngây ngốc một lúc, mãi mới hồi thần.

Anh… Vì sao anh lại trần trụi? Hình như cởϊ qυầи áo… Xé rách? Cơ thể xuất hiện cảm giác rất kỳ quái, giống như cảm giác lúc dán vào làn da tinh tế tối hôm qua, miệng ngậm mυ"ŧ không ngừng, giống như ngậm một cái kẹo sữa…

??

Trong đầu vang lên âm thanh ầm ầm, Trương Việt nhớ lại cuộc hỗn loạn tối qua. Anh không thể tin nổi, cứng đờ quay đầu lại, một bộ váy ngủ màu trắng treo bên gối anh.

Dán sát vào khăn trải giường đậm màu, thân mật chồng lên nhau. Nó vốn không nên ở đây.

Trương Việt cẩn thận đi qua, dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê váy ngủ, vải dệt tơ lụa, ở giữa có một cái lỗ, vô lực nằm trong tay anh, vừa yếu ớt vừa bạo lực.

Là… Trình Chi. Mẹ kiếp!

Tối qua anh đã làm cái gì!

Mặt Trương Việt nháy mắt đỏ lên, một đám lửa thiêu trên người anh, thiêu đến khắp người vừa táo vừa thẹn.

Anh uống say. Anh mạnh mẽ cưỡиɠ ɧϊếp Trình Chi. Anh mạnh mẽ cưỡиɠ ɧϊếp Trình Chi nhưng một chút ký ức vui vẻ sảng khoái anh cũng không có.

Trương Việt giật giật miệng, hoàn toàn mất tiếng, thần sắc hoảng sợ.

Anh chưa bao giờ hối hận vì uống quá nhiều rượu như thế, tay anh run giống như bị bệnh Parkinson.

*

Buổi sáng hôm nay thật yên tĩnh.

Trương Việt sợ hãi mặc quần áo và rửa mặt, sợ tạo ra tiếng động lớn sẽ đánh thức người bên cạnh. Anh chưa muốn gặp cô, chưa nghĩ ra nên nói với cô như thế nào.

Cô… Có thể cảm thấy anh là một người vô tình không? Trương Việt vừa bước chân ra khỏi cửa nửa bước liền do dự.

Tuy anh muốn đi học, nhưng tốt xấu gì cũng nên nói với cô một câu đúng không? Cứ đi như thế sao? Cô ở nhà có phải sẽ nghĩ nhiều không? Cô có nhất thời nghĩ quẩn trong lòng không…

Càng nghĩ càng kinh khủng, Trương Việt thu chân lại. Trầm mặc, quay người trở lại nhà ở.

Phòng ngủ của Trình Chi và anh đều ở tầng một. Cửa ngay sát nhau, vợ chồng kia cứ nghĩ như vậy là có thể kéo gần mối quan hệ của họ.

Thật sự kéo gần lại, nhưng trên một tầng ý nghĩa khác.

Trương Việt hít sâu một hơi, gõ cửa. “… Trình Chi.”

Anh đoán người bên trong sẽ không trả lời.

“Trình Chi, cô tỉnh chưa?” Anh ho nhẹ hai tiếng, giả vờ bình tĩnh. “Tôi tới trường học.”

“Buổi trưa tôi không về.” “…”

“Trình Chi.”

“Tối hôm qua… Khụ.”

Trên mặt thiếu niên mơ hồ đỏ ửng lên.

“Cô, cô đừng sợ, tối hôm qua tôi

uống say… Không phải tôi trở mặt không biết ý, mà là cô, bây giờ cô nghĩ như thế nào… Cô nói đi, nếu mình có thể làm được, tôi đều đồng ý với cô.”

Người ngoài cửa siết chặt nắm tay, lo lắng nhìn cửa gỗ màu nâu đỏ trước mắt. “Trình Chi?”

“Cô nói một chút đi.”

“Trình Chi? Cô chưa tỉnh sao?” Mãi không có câu trả lời.

Là cô chưa tỉnh, hay là một đêm không ngủ? Trốn trong phòng khóc? Không muốn để ý đến anh?

Trương Việt từng mong Trình Chi cách mình càng xa càng tốt, bây giờ lại vô cùng hy vọng cô trả lời mình.

Chắc là cô không muốn để ý đến anh rồi. Làm gì có cô gái nào đã trải qua loại chuyện kia, còn muốn gặp người phạm sai lầm.

Trái tim Trương Việt bị dây đằng buộc chặt, trên dây đằng đầy ga, vừa đau vừa buồn.

Anh mím môi, rũ mí mắt, hạ giọng: “Cô không muốn nói thì tôi… Tôi về trường học trước, chờ cô hết giận, chúng ta sẽ vui vẻ nói chuyện. Đều nghe theo coi.”

Anh quay người, chuẩn bị rời đi.

Giống như một người nhát gian trốn tránh sai lầm mình gây ra.

Trình Chi không nói lời nào… Chắc là cô đang khóc? Khóc… Sẽ không muốn tìm cái chết chứ?

Mặt Trương Việt chuyển từ đỏ sang trắng, hoảng sợ quay người. “Trình Chi!”

Anh tiến lên vặn tay nắm cửa, mở ra, rất thuận lợi.

Nhưng anh lại ngây người.

Bên trong trống không, bức màn màu trắng giống như biểu thị cái gì đó tung bay, hỗn loạn.

Lúc Trương Việt vọt tới bên cửa sổ, anh bị vướng vào giá gỗ ở đuôi giường nên bị ngã, trên đùi đau đớn, anh không cảm giác được, mặt trắng bệch nhìn về phía dưới tầng.

Tầng 11.

Lần đầu tiên anh phát hiện mình sợ độ cao.

Dưới tầng là dòng xe cộ chật ních người, buổi sáng ở Hạ Môn thoang thoảng vị nước biển, gió nhẹ, mơ hồ có sương mù.

Không có. Không có, không có.

Dưới tầng không có xe cứu thương, không có mọi người vây xem.

Anh không kịp thở, Trình Chi sẽ đi nơi nào? Cô mới đến đây hơn một năm, còn xa lạ với mọi thứ ở đây, cũng không có bạn bè nào.

Cái đồ phiền phức kia… Cô đi tới nơi nào? Tay Trương Việt run rẩy lôi điện thoại ra.

Quả nhiên điện thoại Trình Chi đã tắt máy. Gọi cho Trương Hướng Quần?

Không được, ông ta sẽ chặt một chân anh, còn Trình Chi… Sẽ bị đuổi ra khỏi cái nhà này.

Đại não anh nhanh chóng vận động, sau một lúc tự hỏi, anh gọi cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ.

“Dạ, em ở bệnh viện, không đi được. Cảm ơn thầy.”Chủ nhiệm lớp lần đầu tiên nghe thấy anh ngoan ngoãn nói chuyện như vậy.

Đảo này không lớn, nhưng cũng không nhỏ.

Từ 7 giờ sáng đến 11 giờ trưa, từ vết chân ít ỏi ven biển đến tiếng ồn ào ầm ĩ của chợ bán thức ăn.

Trương Việt đã tìm qua những chỗ có khả năng Trình Chi sẽ đi, nhưng không thấy bóng dáng bình thường đến nỗi khi lẫn vào biển người sẽ bị bao phủ kia đâu.

Anh thất bại ngồi xổm ven đường, phát hiện bản thân hoàn toàn không biết gì về vòng xã giao của Trình Chi cả.

Cô đã rời đi rồi sao? Cô còn trở về không?

Trương Việt quyết định tiếp tục gọi điện thoại cho cô, nếu cô còn không nghe, anh đành phải gọi cho Trương Hướng Quần đang làm buôn bán ở ngoài xa và mẹ kế của anh.

“…”

Điện thoại được kết nối, mắt trái anh nhảy dựng lên, sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, có âm thanh.

Thế mà không phải là tiếng nhắc nhở đã tắt máy lạnh băng?! Trương Việt đứng lên, sau 5 tiếng bíp, không khí yên tĩnh. “Trình Chi!”

Bên kia còn chưa nói gì, Trương Việt đã rống trước.

Sau đó mới nghe thấy cô nhỏ giọng nói, kèm theo tiếng khóc nức nở.

“Trương Việt…”

Xong rồi, ngay cả anh trai cô cũng không gọi.

Giọng Trương Việt khàn khàn: “Cô đang ở đâu? Tôi tới tìm cô.”Trình Chi do dự một lát, Trương Việt tưởng bị từ chối. Anh vội vàng nói: “Có chuyện gì gặp mặt rồi nói, chúng ta nói hết, tất cả đều có biện pháp.”

Đầu bên kia hít mũi, lòng Trương Việt run theo. Cô vẫn ổn.

Nói địa chỉ xong, Trương Việt mới biết cô đang ở khách sạn gần nhà, còn anh suýt nữa đã ngồi tàu điện ngầm vượt biển đi ra ngoài đảo tìm!

Một mình Trình Chi chạy tới khách sạn trong buổi tối, đây là… Chịu bao nhiêu kinh hãi đây?

Trương Việt không hiểu cảm xúc phức tạp trong lòng, dơ tay chặn một chiếc xe quay trở về.

3118 Nhà nghỉ Như.

Lúc anh tới, nghĩ đến những tin tức không tốt kia.

Một cô gái như cô thế mà lại một mình qua đêm ở đây.

Cửa có màu vàng nhạt, ván cửa nhìn qua rất mỏng. Trương Việt hít sâu một hơi, giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Trình Chi.” “…”

Thời gian vài giây trôi qua như cả thế kỷ. Tận đến lúc cửa được mở ra.

Trương Việt thấy đôi mắt hồng như nai con của Trình Chi. Anh lại sợ hãi.

Phòng không lớn, mành kéo một nửa, ánh sáng tối om, giống hai người tâm tình.

Trương Việt vào nhà thấy tấm card nhỏ bị nhét vào kẹt cửa, tâm lại nhảy dựng lần nữa.

Một cô gái nhỏ, đêm hôm khuya khoắt nghe thấy tiếng đập cửa ngoài hành lang, còn có tấm card nhỏ giá rẻ nhét vào từ kẹt cửa. Nếu thật sự có người xông vào thì sao? Cô làm sao bây giờ?

Sắc mặt Trương Việt khó coi.

Trình Chi đứng ở ven tường, chỉ vào giường. “Anh ngồi đi.”

Anh không nhúc nhích.

Cô không thúc giục anh như trước, cũng không ồn ào như trước. Cô cúi đầu nhìn chân.

Trong tầm nhìn xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng đỏ, Trương Việt thích đôi giày này nhất.

Anh giơ tay muốn chạm vào bả vai cô, thân thể cô lại theo phản xạ có điều kiện sợ tới mức run lên.

Trái tim anh như bị dây đằng buộc chặt, anh buồn bã. “Trình Chi…” Anh khô khốc mở miệng: “Thật xin lỗi.” Trình Chi nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh uống say.”

Hình như cô chưa từng nói nặng lời với anh. Nhưng một năm này, thái độ của anh với cô lại rất kém. Dù xảy ra chuyện vô sỉ như vậy, cô cũng không trách cứ anh.

Trong lòng Trương Việt càng ngày càng áy náy. “Tuy là uống say, nhưng tôi sẽ phụ trách.”

Trình Chi sửng sốt, ngay sau đó lại là vẻ mặt bi thương.

“Không cần. Anh không cần phụ trách, không cần áy náy. Anh uống say thì làm gì có ý thức đâu?” Cô nhỏ giọng nói: “Là em biết rõ anh uống say còn muốn đưa anh về phòng ngủ.”

Nghe ra ý tứ của cô, anh vội vàng phủ nhận: “Không phải, không phải áy náy! Tôi rất xin lỗi cô, nhưng mà, hoàn toàn không phải như vậy…”

Trương Việt giải thích nửa ngày, nhưng cố gắng mấy cũng nói không rõ ý của mình.

Trình Chi giương mắt, anh bị ánh mắt của cô nhìn đến co rúm.

Cô nói: “Cái gì chúng ta cũng chưa làm, xem như hoàn toàn chưa phát sinh được không?”

Trương Việt: “…” Chưa làm?

Trương Việt hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó. Thật sự là vậy. Một chút cảm giác cũng không có.

Nhưng mà, những đυ.ng chạm thân mật đó lại rất chân thật. Anh nhìn vào mắt Trình Chi, cảm thấy khó hiểu.

Cuối cùng, chỉ có thể khô cằn hỏi: “Vậy, cô có trở về không?”

Trình Chi do dự một chút, ở trong ánh mắt chờ mong của anh nhẹ nhàng gật đầu.

Dây đằng bị chặt đứt.

Rời khỏi khách sạn, Trương Việt đi theo bên cạnh Trình Chi. Trường hợp hai người thiếu niên thiếu nữ xuất hiện ở đây thường mang theo ý vị kiều diễm, Trương Việt cảm nhận được ánh mắt xung quanh.

Anh xấu hổ, mất tự nhiên. Đặc biệt là anh còn không làm được việc không thẹn với lương tâm.

Chỉ có Trình Chi vẫn bình tĩnh như cũ. Có lẽ cô bị dọa tới choáng váng.

Trương Việt nghĩ vậy.

Sau khi lên xe, Trình Chi nghe thấy Trương Việt nói địa chỉ nhà, hỏi anh: “Không phải hôm nay anh phải đi học sao?”

Trương Việt ngồi nghiêm túc, tay không có chỗ đặt nên nắm thành quyền. Anh ấp úng nói: “Xin nghỉ.”

“Vì sao?”

“… Tìm cậu.”

Anh cảm nhận được tầm mắt của Trình Chi, hầu kết khẽ nhúc nhích, nuốt nước miếng.

Trình Chi không nói chuyện nữa, trong xe duy trì bầu không khí xấu hổ. Cô vốn muốn bảo anh buổi chiều đi học đi, nhưng nghĩ lại, có liên quan gì tới cô đâu?

Thành tích anh không tốt, chứ không phải cô.