Chương 6

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ. Cũng là kỳ nghỉ cuối cùng của học sinh lớp 12.

Trương Việt không mơ thấy những giấc mơ đó nữa, nhưng tối hôm qua, nghĩ đến đối tượng thủ da^ʍ, làm anh cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy Trình Chi.

Cố tình Trình Chi lại như âm hồn không tan ở trước mắt anh. “Giữa trưa gọi cơm đi? Anh muốn ăn cái gì?”

Trương Việt vừa từ trong phòng ra, Trình Chi liền giơ di động chạy đến trước mặt anh hỏi.

Anh bất động thanh sắc sau lui về phía sau một bước nhỏ. “Tự cô ăn đi, tôi muốn ra cửa.”

“A?”

Khuôn mặt Trình Chi lộ vẻ uể oải.

Biểu tình của cô khiến cho Trương Việt dâng lên một tia áy náy- không, không nên như vậy, dựa vào cái gì, người áy náy phải là cô mới đúng, là ai tự nhiên xông vào cái gia đình này?

Anh liếc mắt sang chỗ khác không dám nhìn cô, khoác áo hoodie lên người. “Đi đây.”

Cửa nhà bị đóng lại.

Trình Chi đứng ở trong phòng, biểu tình lóe lóe, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh.

Buổi chiều không có việc gì, nên Trình Chi ở nhà đọc sách. Cô đi theo Trình Vân từ tỉnh Lung tới Hạ Môn để đọc sách, tuy nói sắp khai giảng rồi, nhưng hình thức dạy học ở nơi này khác xa với tỉnh Lung nhỏ bé kia, cô muốn theo kịp thì cần thiết phải nỗ lực càng nhiều.

Cô nhớ tới tình cảnh khi mình vừa mới tới Hạ Môn.

Cô gái nhỏ lần đầu tiên ngồi xe lửa, lần đầu tiên nhìn thấy biển.

Biển rất rộng lớn, mặt nước lấp lánh. Cô bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, chân thực cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của thành ngữ "Núi cao còn có núi cao hơn" này.

Ngoài núi này không chỉ có núi khác, còn có cả biển rộng.

Tỉnh Lung mang bóng dáng của thời đại cũ, còn Hạ Môn chính là tiêu biểu của xã hội mới.

Không có người nào, không yêu phồn hoa của nơi đây.

Trong người cô chảy dòng máu của Trình Vân, giống như bà ấy si mê thế giới bên ngoài tỉnh Lung này, không cam lòng bị vùi lấp trong cái thành phố nhỏ kia.

Ngày hôm sau ngày cô đến Hạ Môn, là hôn lễ của Trương Hướng Quần và Trình Vân. Cô gặp được người anh trai hờ nghe nói là bởi vì cáu kỉnh không đi nên bị áp lại đây tham gia hôn lễ.

Rất cao, rất tuấn tú. Hành động toát ra hơi thở của thành phố lớn.

Nhìn thấy anh, cô lại một lần nữa cảm thấy tự ti, vì những thứ cô hiện tại cô đang cầm sinh ra đã chú định là không thuộc về cô.

Vì sao lại không công bằng như thế, vì sao rõ ràng là thượng đế yêu thế nhân nhưng lại làm thế nhân khác biệt nhau

như vậy.

Yêu thích thứ tốt nhất không chỉ là bản tính của con muỗi, mà nó cũng là bản tính của nhân loại.

Trình Chi cũng muốn thể nghiệm phú quý phồn hoa của bọn họ, không muốn lại trở lại làm người của thành phố nhỏ đó nữa.

Cô phải nỗ lực càng nhiều, mới có thể ở đứng ở chỗ cao, làm những nỗ lực đó không bị vô nghĩa.

Cho nên Trình Chi theo dõi WeChat của Lương Hân Đồng.

Muốn nhìn một chút xem những cô gái ở Hạ Môn sinh hoạt như thế nào, rồi bắt chước bộ dáng của bọn họ, rửa sạch hơi thở bùn đất trên người.

Lương Hân Đồng thời thượng xinh đẹp, nên cũng có hư vinh. Cô ta đăng rất nhiều ảnh chụp chung các nam sinh trong giới, Trương Việt là nhiều nhất.

Ngầm, mọi người đều phỏng đoán là giáo hoa và giáo thảo đã ở bên nhau. Mà người như Trình Chi như vậy, diện mạo bình phàm, trời sinh liền không có tư cách đứng bên cạnh.

Soái ca sao…… Có ai lại không ảo tưởng có những tình tiết luyến ái cùng soái ca đâu?

Trình Chi ngồi trước bàn học, khép lại sách giáo khoa tràn ngập màu bút dấu. Bởi vì cô biết mình muốn cái gì, cho nên cô sẽ nỗ lực hướng về mục tiêu đó.

*

8 giờ tối, Lương Hân Đồng lại đăng một bài viết.

[Việt ca mời mọi người đi ca hát mà chính anh lại không hát, ai không biết giọng hát của Việt ca có thể sánh ngang bằng ca sĩ sao? 】

Ảnh kèm là một bàn tay thon dài xinh đẹp nắm cốc rượu vang đỏ. Không có lộ mặt.

Trình Chi biết chủ nhân của cái tay này là ai, bạn bè trên wechat của Lương Hân Đồng cũng biết.

Trình Chi đóng di động, ngôi sao bên ngoài sáng ngời, đêm nay cô không có lý do gì để đi tìm anh.

Bất quá ấn hiểu biết của cô đối với anh, thời gian ở KTV sẽ ngắn hơn quán bar một chút, hẳn là hơn 0h là sẽ về.

Cô đành đi tắm, sau khi tắm xong xịt ít nước hoa cô giấu ở góc bàn, vừa đọc sách vừa chờ Trương Việt trở về.

12 giờ khuya, cửa bị mở ra.

Là Trương Việt đang say khướt.

Sắc mặt anh đỏ ửng, vừa vào nhà liền trực tiếp ngã xuống trên sô pha. Trong hoảng hốt anh trông thấy một cái bóng dáng, hình như là đồ phiền phức kia.

“Anh trai.”

Trình Chi nhỏ giọng gọi anh, tay phải nhẹ nhàng xô đẩy cánh tay anh.

Trương Việt uống say, quên mất xấu hổ hai ngày này, cánh tay vung lên, đem tay cô đẩy ra.

“Cút ngay.” Bởi vì say rượu nên tiếng nói có chút khàn khàn.

Trình Chi sửng sốt, bị tay anh va đến bộ ngực, vừa vặn là vị trí đầṳ ѵú, đau đớn xen lẫn một tia tê dại.

“Anh trai, về phòng ngủ.” “……”

Trương Việt lấy ôm gối che lại lỗ tai của chính mình, không muốn nghe thấy thanh âm cô ồn ào lải nhải.

Trình Chi chăm chú nhìn anh trong chốc lát, cuối cùng cong lưng, kéo lấy cánh tay anh.

Hai cánh tay trần trụi dán lên thân thể anh, Trình Chi lao lực đem anh từ trên sô pha kéo lên.

Trương Việt giãy giụa một chút, cổ Trình Chi dán ở trước ngực anh, trong mông lung anh ngửi được một mùi hương xen lẫn trong mùi rượu.

Trong đắng mang ngọt, sau cùng là mát lạnh. “Lên trên giường rồi ngủ tiếp được không?”

Bên tai là thanh âm mềm nhẹ kiên nhẫn của thiếu nữ.

Anh như bị nước biển bao vây, ý thức mơ màng dán lên thân thể của cô. Ấm áp, mềm mại.

Ôm ấp so với ôn nhu hống càng có tính chinh phục. Trương Việt đi theo cô trở lại phòng ngủ.

Chân Trình Chi ẩn ẩn đau, trọng lượng của nam sinh đè ở trên người cô giống một tòa núi.

Cô đặt anh lên trên giường, thân thể của cô cũng bị anh kéo xuống nhau đè ở dưới thân.

Đôi môi anh ở trước ngực cô du tẩu. “……”

Trình Chi rất thích cảm giác này, không phải bởi vì Trương Việt, mà là bởi vì da thịt cơ khát.

Cô giật giật chân, ở trên eo anh cọ nhẹ. “Trương Việt.”

Nhắc nhở anh. “Trình Chi.”

Thiếu niên ở bên tai cô lẩm bẩm.

Vải dệt của chiếc áo anh đang mặc rất mềm mại, dán lên da cô rất dễ chịu, nhưng hương vị trên người anh lại rất khó ngửi. Mùi cồn hỗn hợp với nicotin, Trình Chi nhắc nhở anh: “Đem quần áo cởi.”

Không biết là do anh không nghe thấy hay là không muốn động, bàn tay anh từ dưới váy ngủ cô chui vào, tìm được bộ ngực mềm mại, hung hăng nhéo.

“A……”

Động tác của anh làm cả người Trình Chi tê dại. Thanh âm của cô giống như xuân dược.

Anh bắt đầu ở bên cổ cô điên cuồng gặm cắn, lưu lại dấu vết ướŧ áŧ. Trình Chi khó nhịn vô thức khép lại chân, cảm giác hư không so với khi cô tự mình kẹp chân mãnh liệt hơn rất nhiều.

Tính dục.

Bởi vì chưa trải qua hệ thống giáo dục, cho nên ở dưới những lời nói mơ hồ của người lớn, nó trở nên càng thêm thần bí lại hấp dẫn.

Nó là cái dạng gì a?

Làm người nhịn không được tò mò.

Trương Việt không còn thỏa mãn với làn da của cô thôi nữa, anh còn muốn có một chút đáp lại, vì thế anh nhắm mắt du tẩu tìm miệng của cô.

“Ưʍ...”

Anh đưa lưỡi vào, cạy ra hàm răng cắn chặt, ngang ngược càn quét khoang miệng của cô.

Thời gian quá lâu, khiến nước bọt không kịp nuốt từ khóe miệng cô chảy xuống.

Trình Chi sẽ không để chính mình rơi xuống hạ phong, cô nâng hai chân kẹp lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Trương Việt, đầu gối đẩy vạt áo lên, xoa nhẹ trên eo anh.

“Khó chịu.” Cô than nhẹ.

Trương Việt rốt cuộc chịu đem quần áo của mình cởi ra.

Bởi vì thường xuyên vận động, nên trên người anh có cơ bắp. Lúc này, anh ngồi ở trên eo cô, từ trên cao nhìn xuống kéo quần áo của mình ra, lộ ra khuôn ngực tinh tráng.

Tóc của anh bị quần áo chà đạp đến hỗn độn, sau khi cởi ra liền nhanh chóng cúi người xuống dưới lần nữa.

Hôn môi, vuốt ve.

Bàn tay không cần thầy dạy cũng hiểu, thăm dò vào trong qυầи ɭóŧ của thiếu nữ, chạm đến một mảnh lông tóc cứng rắn, anh biết phía dưới mảnh lông tóc này ẩn giấu cái gì.

Ướŧ áŧ, so làn da còn trơn trượt hơn rất nhiều.

Trình Chi cảm nhận được ngón giữa của anh đút vào trong, dưới thân cảm thấy đau đớn.

“A…..Trương Việt!”

Bàn tay của Trình Chi bám lên vai anh, thấp giọng kêu. Mồ hôi trên người thiếu niên cọ ướt váy ngủ của cô.

Anh nhìn đến váy ngủ của cô, rồi lại nhìn người mình, thấy chính mình đều cởi, cô lại chưa thoát. Hung hăng quát cô: “Cởϊ qυầи áo!”

Trái tim Trình Chi run lên, đối diện với ánh mắt của anh, bên trong ánh mắt anh tràn đầy du͙© vọиɠ.

Cô nhẹ nhàng thở ra, có chút do dự.

Cởi ra rồi sẽ đại biểu ý nghĩa gì…… Trong lòng cô rõ ràng.

Lá gan mình lớn như vậy sao? Cô tự hỏi chính mình. Trương Việt khẳng định không biết hiện tại anh đang làm gì, nhưng ngày mai tỉnh lại, lại không nhất định.

Chính là…… Phía dưới ướt dầm dề, vừa ngứa vừa tê, thật sự rất khó chịu.

Trình Chi do dự lâu quá, Trương Việt không kiên nhẫn lại chờ cô, mạnh bạo xé rách váy ngủ mỏng manh của cô, dây đeo vô lực từ bả vai chảy xuống đến khuỷu tay cô. Bởi vì động tác anh quá mạnh, làm cánh tay cô lưu lại một vệt đỏ.

Trước mắt anh là quả đào căng mọng xinh đẹp, ở dưới đèn như phát sáng.

Trương Việt xem ngây người, cảm thấy ngực cô so với trên phim còn xinh đẹp hơn nhiều.

Thân thể anh nóng lên, du͙© vọиɠ lan tràn.

Trình Chi cảm thấy ngực lạnh lạnh, không khoẻ động động thân mình, nhưng ngay lập tức bị anh đè lại.

Anh cúi người xuống, một ngụm cắn lên quả mật đào bên phải. “Ưm…… A.”

Đầṳ ѵú bị đầu lưỡi và hàm răng nóng bỏng ngậm mυ"ŧ, Trình Chi bất lực mà cong eo, hai chân dán lên eo anh vô thức cọ xát.

Anh không muốn để ý, nhưng cũng biết mưa móc phải đều dính. Hút bên phải trong chốc lát, rồi lại đi an ủi bên trái.

Ngón tay thô lệ một lần nữa trở lại u cốc trong rừng rậm, bị tiểu huyệt của cô gắt gao ngậm lấy.

“Nhẹ…… Nhẹ một chút……”

Không biết là muốn anh nhẹ một chút ở mặt trên hay là phía dưới. Cô càng ngày càng chảy nhiều nước.

Trình Chi khó nhịn bắt đầu chủ động tiến công, ngón tay tìm được miệng quần, đút tay vào, từ từ di chuyển đến cái hông rắn chắc của anh.

Ngón tay nóng bỏng, vì chính mình quá lớn mật. Cô cũng muốn bắt anh đem quần cởi ra.

Giống như dự cảm đến suy nghĩ trong lòng cô, Anh bỏ ra một tay, kéo quần của mình xuống.

“……”

Trình Chi cảm thấy có cái gì dán ở trên đùi cô.

Anh thế nhưng cởi cả qυầи ɭóŧ, cô cố gắng hít sâu một hơi, run run rẩy rẩy sờ đến phía trước, chạm đến lông tóc thô cứng như của cô, rồi lại di chuyển lên phía trước

Ngơ ngẩn.

Tại sao lại là mềm?