Chương 13

Không khí tràn ngập sự ngượng ngùng cùng những bí ẩn khó mà lý giải được.

Trong nháy mắt, Trương Việt hoàn toàn không nghĩ được gì, tai cũng không còn nghe thấy âm thanh, cứ ngơ ngác mà nhìn Trình Chi.

Trình Chi ban đầu bị dọa choáng váng, đôi mắt mở lớn, hai giây sau lập tức phản ứng lại, xoay người chạy về phòng ngủ.

Trương Việt cứng người, cúi đầu xuống, thấy tay mình toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Không gian im lặng.

Ước chừng khoảng năm sáu phút sau, anh mới lấy lại được ý thức. Trương Việt đứng lên đi rửa sạch mớ hỗn độn trên tay, sau đó hít sâu một hơi, đấu tranh tư tưởng nửa ngày mới dám bước ra khỏi cửa.

Anh đứng trước cửa phòng của Trình Chi, màu sắc nâu đỏ của cửa gỗ ở hành lang đen nhánh trở nên đen kịt.

Tay anh run run đưa lên, gõ cửa hai lần.

“Trình Chi.” Giọng nói đầy sự khẩn trương.

Một tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, người anh như bị cái gì đè nặng, hô hấp vô cùng khó khăn, anh nín thở nhìn bóng người đang bước ra.

Anh thấy Trình Chi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mình.

Lại không biết tầm mắt của cô xẹt qua đũng quần đã sửa sang lại tốt, trong con ngươi tất cả đều là kinh ngạc.

Không một ai nói chuyện, nhưng sau vài phút trầm mặc ngắn ngủi, Trình Chi yên lặng giơ chiếc vòng tay của anh ra.

Cô vô cùng sợ hãi: “…… Lúc nãy anh đánh rơi cái này.”

Trương Việt trố mắt, đưa tay ra lấy, đầu ngón tay anh chạm vào lòng bàn tay Trình Chi, cô giật mình co rúm lại, vòng tay rơi xuống đất.

Trình Chi vội vàng ngồi xuống nhặt cái vòng lên, đôi mắt run rẩy.

Khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, tất cả đều đỏ mặt.

“Em vào phòng đây…… Chúc anh ngủ ngon.”

Rõ ràng là anh tới tìm cô, mà vừa rồi anh lại im lặng không nói được một lời, Trương Việt chột dạ đến mức đứng thẳng cũng khó, cuối cùng anh thu hết can đảm chặn lại cánh cửa vừa định khép vào kia.

“Tôi……” Anh ấp úng, “Vừa rồi…… Cái kia……”

Từ xưa đến giờ anh chưa từng khẩn trương thế này.

Trình Chi thiếu chút nữa không kìm lại được để lộ nụ cười, cô vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Không có việc gì…… Em từng nghe qua rồi, con trai các anh…… Có du͙© vọиɠ là việc rất bình thường.”

Mặt Trương Việt nóng bừng lên như bị thiêu.

“Cô nghe ai nói?! Không phải ——” Anh muốn biện minh cho mình nhưng cố gắng như nào cũng không thể vì vốn từ ngữ hạn hẹp của bản thân.

Trình Chi chủ động xin lỗi: “Là em không gõ cửa trước khi đi vào.”

Nói xong cô nhanh chóng đóng cửa lại, để lại Trương Việt đang chìm trong suy nghĩ.

Hiện tại anh chỉ còn một cách duy nhất: Phải rời khỏi nhà, càng lâu càng tốt.

Và Trương Việt thực hiện nó bằng cách ngày ngày chạy tới vũ trường.

Anh liên tiếp mấy ngày không ở nhà ăn cơm, buổi tối cũng chờ đến rạng sáng, khoảng hai ba giờ khi Trình Chi đang ngủ mới trở về.

Giữa trưa lúc dì giúp việc theo giờ sang, khi đang nấu cơm với Trình Chi, nói chuyện với cô: “Tiểu quỷ này làm gì mà không về nhà ăn cơm, nếu ba nó mà phát hiện nó cả ngày chạy loạn bên ngoài, chắc chắn mông thằng quỷ đấy sẽ nở hoa.”

Trình Chi đang giúp dì nhặt rau, nghe thấy liền nói đỡ cho anh: “Có khả năng dạo này trường tăng cường các khóa học đó dì.”

Dì liếc nhìn Trình Chi một cái, bỗng nhiên thở dài.

“Tiểu Chi, cháu cứ bao che cho nó như vậy, thằng quỷ đấy cũng không biết cảm kích đâu. Rốt cuộc thì các cháu không chung huyết thống……”

Trình Chi sửng sốt, mí mắt rũ xuống, “Không quan hệ máu mủ cũng không sao. Mẹ và chú hạnh phúc là được rồi ạ.”

Dì giúp việc cảm thấy ủy khuất thay cô, đứa trẻ hiểu chuyện như vậy. Rốt cuộc là ăn nhờ ở đậu, như thế nào đều sẽ không thoải mái, vậy mà cô lại có thể dịu ngoan nghe lời như vậy.

Dì do dự một chút, mở miệng nói: “Thật ra, tâm của tiểu quỷ kia không xấu. Chỉ là nó luôn lẻ loi một mình, lâu dần trong lòng khó chịu nên mới vậy.”

Theo dì nói, khi Trương Việt học lớp 3 thì bố mẹ anh ly hôn, anh chịu đả kích rất nhiều. Về sau lại trở nên mơ màng, cũng không chuyên tâm học tập.

“Ai”, “Thằng bé thật đáng thương.” Dì nói.

Trình Chi nghe vậy lại không có chút phản ứng nào, vì đối với cô hoàn cảnh không phải là cái cớ để trở nên ăn chơi hư hỏng. Nhưng vì hình tượng ngoan ngoãn của mình, cô không nói gì.

*

Bởi vì hôm ấy Trương Việt tới tìm cô, trong trường học liền rộ lên tin đồn, đều nói giáo thảo và một tiểu học muội phổ phổ thông thông ở bên nhau,tan học còn chờ nhau để về cùng. Mọi người đều tiếc cho Trương Việt, nói cô không xứng bên cạnh anh. Thậm chí còn có nhiều người trực tiếp tìm đến lớp Trình Chi, mỗi ngày ở cạnh cửa bàn tán sôi nổi.

Bạn ngồi cùng bàn Trình Chi nhân lúc vắng người hỏi cô: “Cậu hẹn hò với Trương Việt à?”

Trình Chi nói: “Là hàng xóm.”

Người kia vô cùng an tâm, “Mình đoán đúng mà. Cậu với Trương Việt làm sao ở bên nhau được.” Nhưng nói xong lại sợ Trình Chi nghĩ nhiều, xin lỗi: “Mình không có ý nói cậu không tốt, chỉ là cảm thấy Trương Việt ngày thường cùng giáo hoa đi như vậy gần……”

Trình Chi mỉm cười, “Không phải quan hệ đó. Lần trước là vì có chuyện nên bọn mình với về cùng nhau. Lần sau mình sẽ nói với Trương Việt đừng làm thế ở trường nữa.”

Người bạn kia thấy cô nhắc về Trương Việt với giọng điệu cực kỳ thân thiết, trong lòng lại có gì đó không thoải mái.

Ngày hôm sau, lúc Lương Hân Đồng nghe được thì tin đồn đã trở thành một phiên bản khác, vội vàng xuống tìm nhân vật nữ chính trong câu chuyện ấy.

Người bạn ngồi cùng bàn Trình Chi thấy cảnh này cực kỳ sốt ruột, liền gọi cô: “Trình Chi, có người tìm cậu……”

Trình Chi nhìn theo hướng bạn cùng bàn chỉ, thấy Lương Hân Đồng đang cùng hai nữ sinh đứng ở trên hành lang.

“Có phải tin đồn với Trương Việt bị cô ta nghe thấy không? Bị cô ta để ý là không xong đâu.”

Trình Chi khép lại quyển sách giáo khoa, “Không có việc gì, mình ra ngoài xem thử.”

Trường học yêu cầu phải mặc đồng phục, Lương Hân Đồng muốn trở nên xinh đẹp hơn nên thay đổi đồng phục của mình.

Chân váy bị cô ta sửa ngắn lại, đôi chân thẳng tắp kết hợp với tất đen dài quá đầu gối. Nhìn qua vừa thuần khiết vừa gợi cảm.

Cô ta đánh giá người lùn trước mặt mình, cảm thấy bản thân nghĩ nhiều. Nhưng dạo này Trương Việt cứ ẩn ẩn hiện hiện, ở quán bar cũng là ở cùng với đám người Trang Tín kia, không một ai gọi cô ta.

Cô ta lạnh lùng mở miệng: “Mày là Trình Chi?”

Trình Chi gật đầu, cảm thấy khá bất an.

“Sao mày lại ở cùng với Trương Việt? Vì sao hôm đó mày lại đi về với anh ấy?”

Trình Chi vô cùng sợ sệt, cô nghĩ tới cuộc nói chuyện hôm qua với bạn cùng bàn, liền nói lại cho Lương Hân Đồng.

Lương Hân Đồng sau khi nghe xong hỏi cô: “Hai người thân thiết vậy sao?”

Trình Chi trầm mặc một chút, hỏi lại: “Như thế nào thì tính là “thân thiết ” như cô nói? Là cuối tuần cùng nhau ra ngoài chơi?”

Lương Hán Đồng lập tức hiểu tâm tư trong lời nói của cô, hóa ra là một con sói đội lốt cừu.

Sắc mặt cô ta khẽ biến, cô ta cảnh cáo Trình Chi: “Về sau mày cách xa Trương Việt ra.”

Trình Chi hờ hững, “Chỉ là…… Nếu Trương Việt có tới tìm tôi, tôi cũng không biết đâu đấy.”

“Mày!” Lương Hân Đồng phẫn nộ, chỉ thẳng tay vào mặt cô. Mọi người đi qua thấy ba đàn chị đang vây lấy một học sinh liền vội vòng qua đi.

Trình Chi ánh mắt nhìn ra phía sau Lương Hán Đồng, đột ngột hô to: “Thầy ơi!”

Thầy chủ nhiệm lớp tới.

Lương Hân Đồng lập tức cứng người.

Trình Chi chạy tới chỗ thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm thấy Lương Hân Đồng khí thế hung hăng đang đứng gần đó, liền nhớ tới các thầy cô khác từng bảo học sinh này thành tích không tốt lại ham chơi, lông mày nhăn lại.

“Làm sao vậy?” Thầy giáo hỏi Trình Chi.

Trình Chi vẫn luôn là một cô bé ngoan, là học sinh top đầu. Tính cách của cô bình thường khá hướng nội, thầy chủ nhiệm liền nghĩ cô đang bị bắt nạt.

Biết thầy đứng về phía mình, Trình Chi mỉm cười rồi lại lắc đầu, “Không có việc gì ạ,chị ấy có chút việc muốn hỏi em thôi. À thầy ơi, có một câu của bài thi ngày hôm qua em vẫn thắc mắc, thầy giúp em có được không ạ?”

Nghe học sinh cưng của mình nói vậy, thầy chủ nhiệm liếc Lương Hân Đồng một cái để cảnh cáo, rồi cùng Trình Chi về lớp học.

Dù là học sinh hư nhưng cô ta vẫn sợ thầy giáo, Lương Hân Đồng đứng yên tại chỗ, cực kỳ tức giận. Sau một lúc lâu, cô ta nói với người bạn bên cạnh: “ Sao người kia gần đây không có động tĩnh gì?”

Người bạn nói : “Lần trước đánh nhau bị ghi tội chắc sợ rồi”.

Lương Hân Đồng hừ một tiếng " Cô ta sợ gì cái ghi tội đấy. Bây giờ mày tìm người truyền chuyện tin đồn kia với cô ta…”.