Chương 3

“Cục cưng à rốt cuộc là con bị làm sao vậy hả? Con nói cho lão Lang nghe đi nào!” Minh Lãng vẫn còn chưa ý thức được tên nhóc con này đang tức giận với anh, anh vẫn cho là tên nhóc thối tha này cãi nhau với bạn ở trường nữa cơ.

“Xoay người lại, để con bóp chân cho ba.” Đỗ Nhược Phong vẫn không quan tâm đến câu hỏi của anh, cậu lên ghế sô pha ngồi bên cạnh Minh Lãng, Minh Lãng mở mắt ra nhìn cậu, tên nhóc thối, vành mắt của nhóc con đã đỏ bừng lên chỉ thiếu mỗi chưa khóc lên nữa thôi, Minh Lãng không dám nói thẳng ra, đã rất lâu anh chưa thấy bộ dạng của thằng nhóc này như thế rồi.

Minh Lãng âm thầm thở dài, nhấc chân để chân trái của anh lên đầu gối của cậu nhóc.

Chân trái của anh vừa mới chạm vào đầu gối của cậu, Đỗ Nhược Phong đã nhìn thấy một bên ngón út của anh bị cọ xát đỏ bừng đến nỗi rách da, vết thương đỏ sậm vừa nhìn đã biết nhất định là rất đau, trong lúc nhất thời cậu vừa thấy đau lòng vừa khó chịu, cũng không cầm nổi nước mắt nữa, cứ thế rơi lộp bộp trên chân Minh Lãng.

Minh Lãng không dám nói thêm tiếng nào, anh cũng không biết cậu nhóc này rốt cuộc là bị cái gì nữa. Chỉ thấy cậu nhóc nhanh chóng cắn chặt môi, cứng rắn ngăn cho nước mắt rơi xuống, rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục bóp chân cho anh.

Mãi cho đến khi cậu nhóc xoa bông tẩm cồn sát khuẩn lên trên miệng vết thương Minh Lãng mới mở miệng: “Cục cưng con làm sao vậy?”

Miệng Đỗ Nhược Phong mấp máy, cuối cùng vẫn nhịn không được, gần như là bổ nhào vào ngực Minh Lãng rồi nức nở khóc lên, khóc đến nỗi thở không ra hơi, cách khóc này như mấy cậu bé loai choai mười mấy tuổi, giống như búp bê nhỏ tìm không được mẹ vậy.

Lúc này Minh Lãng đã đau lòng đến nỗi không biết phải làm sao, từ sau khi cậu nhóc qua khỏi giai đoạn bốn năm tuổi thì không hề khóc nữa, đầu óc anh rối bời, cuối cùng anh theo bản năng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu nhóc, vén vạt áo lên để lộ ra bầu ngực căng mẩy, sau đó nhét đầṳ ѵú vào trong miệng của cậu nhóc.

Đỗ Nhược Phong đang khóc nức nở, suýt chút nữa thì bị nghẹn, đợi đến khi cậu nhận ra thứ đang trong miệng cậu là cái gì, cậu nấc lên hai cái, miệng cũng bắt đầu bú ʍúŧ, tiếng khóc cũng đã dừng lại, giống như một đứa trẻ khóc rống vì không tìm thấy mẹ nhưng lại được sữa mẹ trấn an vậy.

Đỗ Nhược Phong nhắm mắt lại, vươn tay sờ lấy ngực của người đàn ông, trong miệng không ngừng nuốt xuống dòng sữa thơm ngon ngọt ngào, giống như khi cậu còn bé vậy.

Ngón tay Minh Lãng nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc mềm mại của cậu nhóc, tay còn lại thì vỗ nhẹ lên lưng cậu, chuyện cho con bú sữa này anh đã làm mười mấy năm nên cũng đã quen rồi, cũng không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ cả, trái lại anh còn rất hưởng thụ sự thân mật giữa hai cha con đã lâu chưa thấy này.

Chắc có lẽ là từ đầu năm nay, Minh Lãng nhớ lại, cậu nhóc uống sữa của anh mười mấy năm trời đột nhiên nói với anh sau này cậu sẽ không bú sữa nữa. Tính tình Minh Lãng tùy tiện quen rồi, chỉ cho rằng cậu nhóc đến tuổi phản nghịch thì không muốn thân thiết với gia đình nữa, anh cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao anh cũng có suy nghĩ muốn dứt sữa cho cậu, nên cũng đồng ý.

Từ đó về sau, cậu nhóc cũng thật sự không uống sữa của anh nữa. Dù sao sữa của anh cũng không phải quá nhiều, đến khi nào vυ" trướng đến mức chịu không nổi nữa thì anh sẽ trốn vào phòng tắm rồi vắt sữa ra, hình như đây là lần đầu tiên trong nửa năm nay anh cho con bú như thế này.

Đỗ Nhược Phong sau khi uống đến giọt sữa cuối cùng mới thỏa mãn đứng dậy rời khỏi người ba cậu, trên mặt nở một nụ cười ngượng ngùng. Minh Lãng cười dịu dàng nhìn cậu, thân mật véo lấy chóp mũi của cậu nói: “Cục cưng của ba ăn no chưa nào?”

Gương mặt thanh tú của thiếu niên đỏ ửng, cậu cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi của lão Lang một cái, sau đó xấu hổ quay mặt sang hướng khác, đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Lão Lang, con đói bụng rồi, đi nấu cơm thôi, ba có muốn ăn mì xào không?”

Đỗ Nhược Phong nhanh chóng chạy vào nhà bếp, cũng không đợi anh trả lời, Minh Lãng buồn cười nhìn bóng lưng của cậu nhóc, thằng nhóc thối, còn biết xấu hổ nữa chứ: “Ăn! Nhớ bỏ thêm chút mỡ lợn vào nhé!!”

Minh Lãng cầm lấy canh giải rượu uống một ngụm, nhớ đến nhóc con vừa nãy mới hôn anh, trước đây bọn họ cũng hôn tới hôn lui giống như vậy, nhưng từ khi cậu nhóc không còn bú sữa nữa thì rất hiếm khi hôn anh, Minh Lãng sợ cậu không vui, nên dần dần cũng không còn hôn như vậy nữa.

Mặc dù công việc của anh không bận nhưng cậu nhóc còn cần phải đi học, những hành động thân mật của hai người ít đi, nói chuyện với nhau cũng ít hơn, dần dần tình cảm của hai người cũng nhạt dần đi, nghĩ đến những chuyện này Minh Lãng cảm thấy rất khó chịu. Đứa nhỏ này là do một tay anh nuôi lớn, ban đầu vẫn còn rất tốt, nhưng đột nhiên lại trở nên xa cách như vậy, đương nhiên là anh cũng không muốn, nhưng nghĩ đến cậu nhóc muốn như thế, nên anh đành miễn cưỡng chấp nhận, chỉ cần cục cưng của anh vui vẻ là được rồi.