Chương 2: Sợ mất hồn

Đó là đề nghị của Viêm Minh Thần Quân: Một Phố.

Một Phố, một cái tên không thể đơn giản hơn. Nhưng những vị thần quan tiên quan bị hắn đánh đến mặt mũi bầm dập chỉ biết liên tục gật đầu tán đồng.

Đương nhiên Giáng Nhi chưa từng biết lí do này đó của cái tên này.

Nàng chỉ biết có Một Phố này, sẽ có rất nhiều cửa hàng mở ra, Thiên giới liền cần không ít tiểu yêu tiểu tiên làm công.

Nói cho cùng, các vị thần trên Thiên giới hoặc là những gia tộc được lưu truyền từ xa xưa, hoặc họ là những cường giả từ các tầng lớp phi thăng thành tiên. Họ sẽ không bao giờ đi làm những công việc như tự bưng trà rót nước, vì vậy cứ sau một trăm năm, họ sẽ tuyển dụng những người siêng năng từ Lục giới.

Làm việc cho Thiên giới, phúc lợi tự nhiên sẽ không thiếu. Trong đó mục hấp dẫn nhất là được nhập Tiên Tịch.

Giáng Nhi đúng là hướng về phía nhập Tiên Tịch mà đến.

Lúc này bên tai nàng đầy rẫy các loại tuyển dụng.

“Nhà hàng số 1 Thiên giới đang chiêu mộ năm vị hải sản gồm cá chép đỏ tinh, tôm tinh và cua tinh!"

"Thiên giới đệ nhất khách điếm tuyển hai vị mộc sư và hai vị đồ sứ đại sư!"



Giáng Nhi vừa đi vừa thấy lạnh cả người, có khi nào nhà hàng thực phẩm tuyển vài vị hải sản tinh kia để làm một bữa tiệc hải sản trên bàn không? Còn có khách điếm tuyển dụng đồ gỗ mỹ nghệ, có khi nào để làm ghế đẩu gỗ và bát đĩa cho người ta dùng không?

“Y quán số 1 trong Lục giới đang tuyển dụng một cây thuốc tinh!"

Lời này vừa nói ra, Giáng Nhi - một cây mắc cỡ tinh thường dùng để làm thuốc chỉ cảm thấy toàn thân như có một dòng nước lạnh chạy qua, dưới ánh mặt trời thiêu đốt mà rùng mình một cái.

Nàng xoè bàn tay đang phát run của mình ra, đôi mắt mở to nhìn nhìn, dưới ánh nắng ấm áp, dường như thứ nàng nhìn thấy không phải là một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nữa mà là một cái cây teo tóp, héo úa và vàng vọt nằm ở trong cái hợp dược liệu không thấy được ánh mặt trời.

Lại đi đến phía trước nhìn lại, dưới tấm biển vàng lớn “Y quán đệ nhất Lục giới”, những cái cây tinh đang tranh đến bể đầu để được nhận, lúc này dường như đã biến thành thuốc chữa bệnh chất đống trong túi thuốc.

“Cô nương đừng lại do dự, chỉ có chỗ này tuyển những cái cây tinh như chúng ta.” Một giọng nói ôn nhu gọi lại thần hồn của Giáng Nhi.

Nàng quay đầu lại nhìn lên, thấy đó là một chàng trai trẻ tuổi, nụ cười trên gương mặt thiếu niên giống như giọng nói của hắn ta ấm áp dịu dàng, hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu xanh ngọc bích, khiến hắn ta trở nên dịu dàng và thanh tú lạ thường.