Chương 3: Giáng Nhi

Cậu ta cười nói: "Tại hạ tên là Lam Bán, là Bản Lam Căn trị bách bệnh trong núi Thanh Thành, xin hỏi, cô nương tên là gì, tiên hình là gì? Là người nơi nào? Kết đan hóa hình mấy năm rồi?"

Cậu ta dịu dàng nhìn Giáng Nhi.

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của cậu ta, Giáng Nhi không khỏi cúi đầu, mặt đỏ bừng. Nghe một loạt câu hỏi của cậu ta, trong lòng sáng tỏ: "Y quán chỉ tuyển một người, những yêu tinh đứng ở đây đương nhiên đều là đối thủ cạnh tranh, thiếu niên này đang hỏi thăm thực lực của nàng đây."

Giáng Nhi không muốn trả lời chỉ vì thực lực của nàng quá thấp.

Nàng vốn là một gốc Cây xấu hổ mọc ở bờ biển Nam Hải, mới sinh ra ở nhân gian trăm năm trước, ba tháng trước bởi vì một cơ duyên lớn, mới có thể kết đan hóa thành hình người.

Nhưng tất cả các yêu tinh cần phải khắc khổ tu luyện mấy trăm năm mới có cơ hội hóa thân thành hình người, chỉ hấp thu nhật nguyệt tinh hoa tu luyện giống Giáng Nhi như vậy, cần phải trải qua hàng ngàn năm khổ luyện để ngưng tụ tu vi của toàn thân và kết đan hóa thành hình người.

Giáng Nhi chỉ mất một trăm năm, thật sự quá nhanh, hóa hình không quá ba tháng, thật sự quá ngắn. Có thể tưởng tượng được là thực lực của nàng thật sự thấp.

Thiếu niên Bản Lam Căn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm nàng, như thể cậu ta không nhìn thấy sự bối rối của nàng vậy.

Giáng Nhi không còn cách nào khác đành phải kiên trì, nhỏ giọng nói: "Ta tên là Giáng Nhi, là Nam Hải…”

Lời vừa ra khỏi miệng, tiên sứ phụ trách tuyển nhân công liền kêu lên: "Còn có người báo danh không? Nếu không, bài kiểm tra bắt đầu!"

Giáng Nhi như được đại xá, chuyển đề tài: "Xin lỗi, tôi nên đi báo danh." Thiếu niên Bản Lam Căn không nghe ngóng được tình huống của Giáng Nhi, không thấy tiếc nuối, vẫn mỉm cười hành lễ nói: "Cô nương, mời."

Giáng Nhi khẽ gật đầu với cậu ta, nhanh chóng bước đi, cũng quên mất nỗi sợ hãi khi bị trở thành dược liệu, vội vàng chen vào đám đông, tiến vào y quán để báo danh.

Thiếu niên Bản Lam Căn chắp hai tay sau lưng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mặc áo xanh đang bỏ đi với đôi mắt lóe lên ánh sáng, tỏ vẻ khinh thường.

Cậu ta ậm ừ trong lòng: ‘Nghĩ đến là thảo tinh tầm thường, không đủ tư cách làm địch nhân.’

*

Bên trong y quán.

Một vị Trưởng lão lớn tuổi với đôi lông mày bạc trắng và nụ cười hòa nhã nhận lấy tờ báo danh từ Giáng Nhi bằng đôi tay thô ráp và khô khốc rồi liếc nhìn nó.