Chương 4

Nhìn đống vật tư chất cao như ngọn núi nhỏ trước mặt, cô tính toán chỉ đủ dùng cho hai người trong bốn ngày. Sau này hẳn phải ra ngoài tìm lương thực rồi. May mắn là ba mẹ đã cho cô học võ thuật nhiều năm, chứ không yếu đuối như nữ chính trong tiểu thuyết.

Đang suy nghĩ, Thu Tử nghe thấy tiếng đập cửa liên tục từ ngoài cửa.

"Có ai không! Làm ơn mở cửa! Cứu tôi với! Cứu tôi! A!"

Thu Tử giật mình, nhón mũi chân lên nhìn ra ngoài cửa thủy tinh. Chỉ thấy một chàng trai trẻ đập cửa cầu cứu, phía sau là một con zombie đầy máu, một bên mắt sắp lòi ra ngoài, ruột kéo lê dưới đất, miệng nghiến răng đang từng bước tiến về phía anh ta.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thu Tử dùng tay bịt chặt miệng, ngã ngồi xuống đất. Cô nghe thấy tiếng cầu cứu bên ngoài, chỉ cần mở cửa là có thể cứu anh ta, nhưng cô không đủ sức mở cửa, cúi nhìn đôi tay run rẩy của mình, thầm niệm trong đầu:

Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ là thời kỳ tận thế, tôi không dám mở cửa, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

Nghe tiếng ngoài cửa dần im bặt, Thu Tử không dám nhìn qua lỗ thủy tinh nữa. Cô chạy vội vào phòng Đồng Đồng, ôm chặt cháu bé mềm mại, ép mình chìm vào giấc ngủ.

Khi căn nhà chìm trong im lặng, bên ngoài không hiểu đã bắt đầu mưa từ lúc nào, mưa càng lúc càng lớn, như muốn rửa sạch đất trời ô trược này.

Trong phòng, Thu Tử ôm Đồng Đồng như bị sốt cao, thân thể cô thoáng hiện lên ánh sáng rồi biến mất ngay sau đó. Có lẽ cơ thể cô đã xảy ra một số thay đổi... Cũng có những người có hiện tượng tương tự Thu Tử, nhưng không nhiều...

Nhìn Thu Phi đứng trên ban công cùng bố mẹ, Thu Tử vui mừng chạy đến bên họ, nhưng dù cô có chạy thế nào cũng không thể đến được bên họ, thậm chí còn càng xa dần, cảnh vật xung quanh cũng dần phai nhạt cho đến khi tối om.

Thu Tử hết sức chạy, một tay vươn ra níu lấy bóng hình của họ, nhưng khoảng cách vẫn càng lúc càng xa. Thu Phi mỉm nụ cười như thường ngày, dịu dàng nói:

"Tử Tử, chị cám ơn em nhiều lắm, Đồng Đồng chỉ có thể nhờ em chăm sóc rồi. Hãy chăm sóc bản thân tốt nhé, chị và ba mẹ sẽ cầu nguyện cho em... Tạm biệt nhé, Tử Tử..."

Nói xong, bóng hình của họ càng lúc càng xa, Thu Tử chảy nước mắt, hết sức chạy theo, tuyệt vọng gào lên:

"Không! Đừng đi! Đừng bỏ em lại! Xin hãy ở lại... Đừng đi... Đừng đi!"

Thu Tử giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy, thở dốc. Cô nhìn quanh:

"Chỉ là mơ thôi..."

Thu Tử buồn bã cúi mặt xuống, bỗng cảm thấy tay mình bị vật mềm mềm gì đó vỗ nhẹ liên tục. Quay đầu lại, cô thấy Đồng Đồng đang nhìn cô bằng đôi mắt long lanh đỏ hoe, tội nghiệp mếu máo: