Chương 2.2: Búp bê cấp SSS

Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có âm thanh của phim hoạt hình hi hi ha ha, Thích Triều đi đến phòng bếp cũng không biết rằng, búp bê nhỏ ngoan ngoãn trong mắt hắn đang theo dõi gắt gao bóng dáng của hắn.

Ánh mắt lạnh lẽo và nhớp nháp, quấn trên người hắn như là một con mãng xà đói khát săn mồi, đang cân nhắc nên hạ miệng từ nơi nào.

[ Kí chủ, vì sao ngài tự xưng là ba ba?]

Thích Triều vừa mới tiến vào phòng bếp, liền nghe được câu hỏi của hệ thống, hắn sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ không thể xưng hô như vậy?"

[ Cũng không phải không được.] Hệ thống yên lặng nghĩ, chính là ngài không thấy được, búp bê nhỏ vốn không muốn gϊếŧ ngài nhưng khi nghe ngài tự xưng là ba ba thì có bao nhiêu "vui vẻ".

Thích Triều vặn vòi nước rửa tay, hắn không có nghĩ nhiều, nói thẳng: "Tôi thay thế nguyên thân trở thành người giám hộ của búp bê nhỏ, gọi ba ba có vẻ gần gũi hơn."

Câu trả lời này tùy hứng ghê.

Nghĩ đến búp bê không thật sự động thủ, hệ thống liền không nhiều lời.

[Kí chủ, hiện tại ngài có tiện tiếp nhận kí ức tiếp không? Lúc trước ngài tiếp nhận kí ức của nguyên thân, chỉ mới một phần ba thôi.] Hệ thống nhận thấy Thích Triều bắt đầu bận rộn trong bếp, vội vàng đề nghị tiếp tục quá trình.

Mắt thấy kí chủ sắp xong đời, hệ thống không cho phép bản thân mình phá vỡ kỷ lục, cho dù buộc phải phá kỷ lục, thì ít nhất cũng phải chờ nó truyền tải xong, nếu không thì thật mất mặt!

Thích Triều gật gật đầu, âm thanh điện tử bên tai bắt đầu phập phồng lên xuống, rất nhanh, hắn hiểu được chuyện này là như thế nào.

Nói ngắn gọn, tổ chức Hệ thống thợ thủ công hợp tác với các thợ thủ công đã mất ở các vị diện, đưa bọn họ đến các vị diện khác nhau làm nhiệm vụ, lấy chuyện này để tuyên dương tinh thần thợ thủ công.

[ Nhiệm vụ của ngài chính là chế tạo ra búp bê cấp SSS.] Hệ thống nói xong, bổ sung: [ Tổng cục sẽ tùy thời phát nhiệm vụ chi nhánh, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh là có thể đạt được phần thưởng.]

Trong trí nhớ của nguyên thân hiểu biết đối với búp bê khá ít, nhưng thông tin cơ bản vẫn biết được, chẳng hạn như búp bê cấp S ở Lam tinh cực kỳ thưa thớt, lại càng không nói cấp SSS, đó là cấp bậc tồn tại trong truyền thuyết.

Thích Triều tạm dừng một chút, không thể không nói, nhiệm vụ như vậy quả thực có thể kí©h thí©ɧ hứng thú của một Nhân hình sư.

Hệ thống liếc bản quá trình, thấy quá trình đã truyền tải xong, tức khắc mở ra hình thức cá mặn, chỉ cần bản thân hoàn thành quá trình là tốt rồi, nó có lệ nói: [ Xin hỏi kí chủ còn có câu hỏi gì không?]

Nếu không có, nó liền cút.

"Các người mang tôi đến, vậy nguyên thân đi nơi nào?" Thích Triều vuốt bàn tay phải của mình, cười cười, dường như thuận miệng hỏi, không có ý gì.

Hệ thống co lại trong thức hải của Thích Triều, cẩn thận mà trả lời: [Vấn đề này được bảo mật, tôi chỉ có thể nói cho ngài, khối thân thể này là của bản thân ngài, ngài không cần lo lắng chuyện khác.]

Xét thấy thế giới này cực kì nguy hiểm, hệ thống không cảm thấy ký chủ mình có thể sống sót, nể mặt kí chủ là người đầu tiên mình đảm nhận, nó cũng không ngại cho kí chủ một chút ám chỉ không ảnh hưởng đến toàn cục.

Thân thể là của hắn?

Thích Triều sửng sốt một chút, hắn thoáng nghĩ.

Lời này có hai khả năng.

Một là nguyên thân còn sống, đang sử dụng thân thể của mình, có thể bị tổng cục hệ thống hoặc bị một thế lực khác không thể đối kháng mang đi, nghe ý tứ có vẻ hắn không có ở vị diện này.

Hai là nguyên thân đã chết, thân thể rách nát đến mức không thể sử dụng.

Nhưng vừa nghĩ lại, không chết cũng tốt, sau này có cơ hội gặp lại còn có thể hung hăng đánh nguyên thân một trận.

Thích Triều cười cười, đối với hệ thống nói một tiếng cảm ơn: "Nếu không phải do các người, khẳng định tôi đã sớm chết, cám ơn các người, tôi rất thích vị diện này.]

Hệ thống nghe câu thích kia của Thích Triều, lục quang khắp người lập lòe nhấp nháy, tựa hồ có chút chột dạ, nó giả vờ bình tĩnh nói: [ Ngài thích là tốt rồi, hiện giờ tôi cần phải quay về tổng cục, tiếp nhận thợ thủ công khác làm nhiệm vụ, nếu ngài cần gì, có thể trực tiếp gọi thầm số hiệu 01 của tôi.]

Thích Triều gật đầu, nghe thấy tiếng điện lưu bên tai hoàn toàn biến mất, hắn thử hỏi một câu: "Hệ thống cậu còn ở đó không?"

Không có tiếng đáp lại.

Nhanh như vậy?

Thích Triều vừa cảm thán, vừa lấy từ ngăn kéo phòng bếp ra một viên thạch năng lượng cực lớn, ước chừng to cỡ đầu người thành niên.

Chẳng qua lớn vô dụng, màu sắc ảm đạm, khô quắt như cục than, loại thạch năng lượng hồng sắc này là cấp thấp nhất, năng lượng bên trong rất ít, ba tinh tệ là có thể mua một cân.

Búp bê dựng dục sinh mệnh từ Mẫu thạch, có được thân thể từ tay Nhân hình sư, dựa vào thạch cung cấp năng lượng để hoạt động chạy nhảy.

Đối với búp bê mà nói, thạch năng lượng giống một ngày ba bữa cơm của nhân loại, ăn ít một hai bữa thì không sao, nếu thời gian dài không có hấp thu năng lượng, tâm của búp bê sẽ từ từ rạn nứt khô kiệt, cuối cùng vỡ tan, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Thích Triều kéo kéo khóe miệng, hướng thạch năng lượng, bổ một đao xuống.

Nguyên thân ngu dốt, ngay cả chuyện này thế mà có thể quên.

Suốt một tuần búp bê nhỏ đã không hấp thu năng lượng.

Hoặc là nói, căn bản hắn không thèm để ý búp bê nhỏ, nếu không thạch năng lượng sao có thể dùng loại cấp thấp nhất như này, phải biết rằng cái quỷ thiết bị điều tiết kia cũng phải hơn một ngàn vạn.

Thích Triều nhịn không được hoài nghi có phải hay không nguyên thân bị phá sản, hiện tại cũng không kịp mua loại khác, chỉ có thể chắp vá như vậy, hắn thở dài, đem thạch năng lượng bỏ vào đĩa ăn, quay người ra phòng bếp.

Trong phòng khách, búp bê nhỏ đang chuyên chú nhìn màn hình chiếu, một bên đung đưa hai chân, miệng còn nhỏ giọng ngâm nga ca khúc chủ đề của phim hoạt hình.

Lòng người cha già lập tức bị manh hóa.

Ngoan quá!

"Lan Lạc, ăn cơm, ăn xong rồi xem." Thích Triều nói xong, đi đến sô pha.

Lan Lạc là tên của búp bê nhỏ.

Búp bê tóc vàng nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn về phía Thích Triều, đôi mắt lam cong thành trăng non.

Lại là một cú ngọt ngào chí mạng, Thích Triều khống chế bàn tay đang ngứa ngáy, hắn mang đĩa để lên bàn: "Hôm nay Lan Lạc đành chắp vá một chút, ngày mai ba ba cho con ăn ngon."

"Dạ." Giọng của Lan Lạc cùng diện mạo vô cùng hợp nhau, vừa mềm vừa ngoan, mang theo chút trong trẻo trẻ con, cậu cười híp mắt nhìn về cái đĩa, giây tiếp theo, nụ cười nhỏ đến mức không thể phát hiện mà cứng lại.

Thích Triều nhìn thấy búp bê nhỏ không có động tĩnh, nghĩ nghĩ, giải thích nói: "Ba ba cắt thạch năng lượng thành hạt lựu nhỏ, như vậy con ăn khá tiện, có thể xem thành đồ ăn vặt."

Thạch năng lượng vô cùng lớn, hai tay vật nhỏ không thể cầm hết được, Thích Triều đem thạch năng lượng cắt ngay tại phòng bếp, cắt đầy một đĩa lớn.

Dù sao năng lượng cắt ra cũng không chạy mất, hơn nữa cắt cũng dễ, tựa như cắt khoai tây.

Nếu không phải thời gian cấp bách, vật nhỏ cần ăn gấp, Thích Triều còn có thể tỉa khắc ra hoa văn vân vân, hắn rất lành nghề trong việc này.

Lan Lạc:...