Chương 3

Ánh mắt Vu Du tùy tiện dừng ở bàn tay của Chu Thừa,các ngón tay trắng nõn dài nhỏ, khớp xương rõ ràng, quả thực so với nữ nhân còn đẹp gấp nhiều lần.

Chắc là do sợ bị nhận nhầm thành nữ sinh, cho nên mới cố ý cạo đầu đinh, cái kiểu tạo hình này ở trên người người khác quả thực có chút khó nói, nhưng khi đi cùng sống mũi cao ngất ngưởng của anh thì lại cực kì hợp, đôi môi vừa đỏ vừa mỏng, kết hợp với cặp mắt đào hoa kia, Vu Du cảm thán, nhãn quang của mình thật tốt, vừa liếc cái liền liếc trúng vàng rồi.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Thừa ngẩng đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vu Du hiện tại đã không còn cảm giác xấu hổ lúc mới bắt đầu, to gan lớn mật dùng ánh mắt dò xét khiến Chu Thừa nhíu mày, không tự chủ nắm lấy lưng quần của mình.

Vu Du ngược lại rất có lòng tin bản thân chắc chắn có thể chinh phục người này, sớm muộn gì cũng khiến anh phải ngoan ngoãn để mình nhìn ngắm thứ bên trong quần kia.

"Cậu còn nhìn, tôi đoán Chu Thừa chắc chắn sẽ đến trước chỉ thẳng vào mặt chửi chúng ta là lưu manh."

Tôn Lê nhắc nhở cô thu lại ánh mắt.

"Ờ."

Cô nghe lời thu lại ánh mắt.

Tâm tư đối Chu Thừa thế mà không ít chút nào.

"Cậu với Chu Thừa quen biết từ hồi trung học sao?"

Cô thực sự rất tò mò chuyện trước kia của Chu Thừa.

"Cùng trường nhưng không cùng lớp."

Chỉ cùng trường thôi mà Tôn Lê cũng có thể kể ra nhiều chuyện liên quan đến Chu Thừa.

"Cậu ấy trước kia là người như thế nào?"

"Chu Thừa á?"

Tôn Lê hồi tưởng một chút, ngoại trừ tướng mạo tương đối giống nữ, còn lại mọi thứ đều rất nam tính, là một thẳng nam chính hiệu.

"Thẳng nam không phải rất tốt sao?", sẽ chỉ thích nữ sinh, đây là điều cô đang để ý.

Tôn Lê trưng ra bộ mặt nguy hiểm, tựa hồ như đang nói cô đây cũng đang suy nghĩ quá đơn giản rồi.

"Cứng hơn cả bê tông cốt thép, chẳng có bất kỳ cái gì gọi là tế bào lãng mạn, ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt, bên ngoài học giỏi, mấy cái khác quả thực không có gì."

Đây là đánh giá cả Tôn Lê.

"Còn gì không?"

Cô đang đợi câu nói tiếp theo của Tôn Lê, kết quả tâm ý của người này đều không đặt ở chủ đề đang nói.

Thuận theo ánh mắt của Tôn Lê, cô nhìn thấy một bạn học đẹp trai khác.

"Người đó là ai vậy?"

Vu Du thấy Tôn Lê cứ nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, tưởng rằng hai người có quen biết.

"Trai đẹp chứ ai."

Lời từ trong miệng Tôn Lê thốt ra.

Vu Du đột nhiên có cảm giác không biết phải nói gì, cô đương nhiên biết đó là một anh đẹp trai, chỉ là tò mò không biết hai người có quen biết nhau không thôi.

"Cậu có quen biết anh đẹp trai kia à?"

Cô đưa mắt ngắm nghía nam sinh kia một lúc, tổng thể không tồi, thế nhưng so với Chu Thừa vẫn là còn thiếu chút gì đó, nam sinh kia trưng ra một dáng vẻ lạnh lùng, vừa nhìn liền biết người này không dễ tiếp cận, còn Chu Thừa mặc dù có chút hơi kiêu, nhưng chính là kiểu cô thích.

"Không quen biết,chẳng qua cậu ấy thật sự rất đẹp trai."

Tôn Lê trưng ra vẻ mặt si mê biếи ŧɦái.

"Ò."

Vu Du không có hứng thú.

"Cậu đây là cái thái độ gì vậy?"

Tôn Lê bất mãn với phản ứng của cô.

"Oaaaaaaaaaaaa.", cô cố ý làm ra biểu cảm khoa trương.

Tôn Lê quả nhiên bị chọc cười rồi.

"Cậu nói xem trai đẹp sẽ ngồi cùng bàn với nhau không?"

Tôn Lê nhìn thấy anh đẹp trai hướng mắt về phái mình, lập tức kích động bắt lấy cánh tay của cô không buông.

"Tôi không biết cậu ta sẽ ngồi cùng với ai, chỉ biết là nếu cậu còn cứ bóp chặt tay tôi như này, tôi thật sự sẽ gào lên mất."

Vu Du nghiến răng nghiến lợi nói, cảm thấy lực tay của Tôn Lê quả thực không tầm thường.

"Hả? Xin lỗi cậu nhiều nhé."

Thời điểm Tôn Lê bỏ tay ra cánh tay cô đã nổi lên một mảng đỏ ửng: "Thật rất xin lỗi mà."

"Không sao, không việc gì cả. "

Cô thổi thổi vết đỏ trên cánh tay, chỉ nhìn thấy người nam sinh kia đi về phía Chu Thừa.

Vu Du trong mắt xuất hiện nhiều sự cảnh giác, mới khai giảng hôm đầu tiên đã có kẻ muốn cướp người của cô rồi.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Nam sinh cười hỏi Chu Thừa.

"Cậu thấy không, cậu ấy cười kìa, đẹp trai quá đi, chết mất thôi!"

Nam sinh này vừa cười lên, Tôn Lê lại càng kích động.

So với sự kích động của Tôn Lê, Chu Thừa chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, thấp giọng "ừ" một tiếng.

"Tôi tên Lương Gia Hoằng. "

Nam sinh tự giới thiệu với Chu Thừa.

"Có nghe thấy không, không chỉ người đẹp trai, đến tên nghe thôi cũng hay như vậy."

Nghe thấy một màn tự giới thiệu vừa rồi của Lương Gia Hoằng, Tôn Lê kích động ôm lấy tay cô không ngừng lắc qua lắc lại.

"Khoảng cách giữa chúng ta với bọn họ còn chưa đến năm mét, tôi cũng không đến mức vừa điếc lại vừa mù, làm phiền cậu tự kiềm chế lại một chút được không."