Chương 7: Em gái không chịu được tủi thân

“Chị dâu, chào buổi sáng.” Cô gái nhỏ ở trên sô pha dụi đôi mắt ngồi dậy, lim dim và giọng nói khàn đặc trưng khi vừa tỉnh ngủ.

Nghe thấy giọng của em gái, Lương Vũ xoay người quay đầu, đi qua kéo tay của cô xuống.

“Lại dụi mắt, bây giờ anh hai đưa chị dâu của em đi bệnh viện, em còn buồn ngủ thì lên lầu ngủ nhé, đừng ở trong phòng khách, sẽ bị cảm lạnh.”

Lương Hi để anh xoa đầu, mỉm cười nói được.

Chu Oánh đứng ở phía sau bọn họ, mũi khẽ hừ một tiếng, cô ta không muốn thấy Lương Vũ ở cạnh em gái anh quá nhiều nên tìm cớ thúc giục anh.

“Ông xã, sắp đến giờ rồi, bây giờ em không ăn sáng, đợi lát nữa tới bệnh viện ăn cơm của ngày ở cữ ở đó là được rồi, đi nhanh đi.”

Sau khi kết hôn với Lương Vũ, cuộc sống của một phu nhân giàu có sau khi kết hôn khiến Chu Oánh rất vừa lòng, chỗ cảm thấy bất mãn duy nhất chính là cô em chồng Lương Hi.

Không đúng, không nên nói là bất mãn, mà là tức giận.

Vừa thấy Lương Hi là Chu Oánh sẽ nhớ tới tờ tài liệu trong phòng sách của chồng. Nội dung trên đó cũng giống như trước mắt, mỗi khi nhớ tới đều khiến cô âm thầm ghét không thôi.

Vợ chồng hai người vừa mới ra khỏi của là Chu Oánh quay đầu, thấy cửa đã đóng lại nên mỉm cười hỏi chồng: “Ông xã, chờ sau khi em bé sinh ra, trong nhà quá ồn ào thì có thể làm phiền Hi Hi tịnh dưỡng hay không?”

Lương Vũ nhìn cô ấy một cái, giọng điệu bình thản: “Trong nhà ồn ào một chút cũng tốt.”

Chu Oánh hậm hực quay mặt đi, cô ta cắn răng chịu đựng, trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng với chồng.

*

Tiếng động cơ gầm rú xa dần.

Bầu trời ngoài cửa đã được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời, một lát sau thì phòng khách đã yên lặng trở lại, chỉ có một ít nắng vàng ấm áp in lên trên nền đất của hiên nhà, mơ hồ có chút bụi bay lơ lửng ở trong không khí.

Nụ cười trên mặt cô gái lập tức biến mất, cô rũ mắt, nhìn chằm chằm ngón tay đến ngây ngốc.

Vừa nãy anh trai nghịch tóc kéo đau da đầu của cô, cũng nhân tiện khiến cô tỉnh vì đau, chẳng qua là gối đầu lên chân anh khiến cô rất thoải mái, vì thế tiếp tục nằm mơ mơ màng màng, giống như chú mèo con khốn đốn ăn vạ không dậy nổi.

Đương nhiên lời Chu Oánh nói cô cũng nghe thấy được, cũng nghe hiểu.

Chu Oánh không thích nhìn thấy cô và anh trai thân thiết, ở trước mặt anh trai còn tốt, có khi chỉ có cô ở nhà thì Chu Oánh còn nói những lời cất giấu kim châm, khiến cô cực kì tủi thân.

Nhưng mà rõ ràng trước khi chị ấy và anh trai kết hôn thì không phải như thế... Chị ấy sẽ dịu dàng sờ đầu mình, nói chị ấy rất thích Hi Hi, sau khi kết hôn với anh trai thì sẽ đối xử tốt với em gái nhỏ là cô.

Sau đó khi nhận ra thái độ của Chu Oánh thay đổi thì Lương Hi đã tận lực kiềm chế bản thân, tránh làm gì đáng nghĩ với anh trai.

Một năm nay số lần cô và anh trai ôm nhau cũng như tiếp xúc tứ chi cũng không nhiều lắm, đã từng hôn chào buổi sáng, hôn ngủ ngon nhưng giờ mọi thứ đều hạn chế lại, chỉ có khi lén ở một chỗ với anh trai thì cô mới có thể làm nũng giống như trước.

Lương Hi sắp chịu không nổi, từ nhỏ đã được anh trai nuông chiều, lại bởi vì mắc bệnh mà vẫn luôn sống giống như chim trong lòng. Chỉ có Lương Vũ sẽ dẫn cô đi ra ngoài một chút, sẽ ở bệnh viện nói chuyện với cô, anh giống như là có chìa khóa có thể mở ra được l*иg sắt, có thể để cô bay ra ngoài một lát.

Nhưng mà những ngày tháng được gọi là hạnh phúc đột nhiên đảo lộn, Lương Vũ quyết định kết hôn, Lương Hi không thể tùy hứng mà liên lụy tới anh trai, hơn nữa cô cũng mơ hồ đoán được suy nghĩ khi anh trai lựa chọn kết ——

Xí nghiệp đá càng ngày càng lớn thì Lương Vũ cần một người vợ hiền có năng lực nội trợ.

Lương Hi liên tục suy nghĩ rằng nếu nhuư cơ thể cô khỏe mạnh, có thể giúp đỡ thì có phải anh trai sẽ không cần kết hôn hay không? Nhưng mà trên thực tế là cô bệnh tật ốm yếu, căn bản là không chia sẻ được bất kì chuyện gì.

Vì anh trai nên cô chịu đựng thêm một lần nữa, nhưng mà chị dâu xa lánh, còn có anh trai không biết, cảm xúc kia đã đầy nguy cơ, gần như sắp sụp đổ.

Lương Hi không rõ, cô và anh trai là anh em đã mười sáu năm, dựa vào cái gì mà muốn bọn họ giống như người xa lạ mới được.

Giống như dê con đáng thương rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cô gái khóc trong yên lặng rồi chạy lên lầu, hoàn toàn không quan tâm đến sự đau đớn ở tim phổi khi chạy chậm.

Hậu quả tới cũng rất nhanh, Lương Hi cảm thấy mình có dấu hiệu thở không nổi, tay run rẩy rồi lập tức uống một viên thuốc, sau khi uống thuốc xong, cô ôm đầu ngồi dưới đất, dựa đầu vào mép giường, nhìn cửa phòng bằng gỗ đến ngây ngốc.

Cô gái nhỏ rất mẫn cảm, tối hôm qua bị anh trai làm sợ tới mức không nhẹ, không nghỉ ngơi tốt nên cảm xúc vốn dĩ đã khó chịu, bây giờ lại bị chị dâu đâm một hồi thì làm sao có thể nhịn được nên cảm xúc mất khống chế.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gương mặt sứ, dần dần bốc hơi theo ánh mặt trời, không để lại dấu vết.