Chương 8: Dẫn em gái ra ngoài ăn cơm

Sau khi xử lý xong thủ tục chờ sinh của Chu Oánh, Lương Vũ đợi ở trong phòng bệnh với Chu Oánh một hồi, chỉ chớp mắt là đã gần giữa trưa.

Trợ lý Vương đang chờ anh ở ngoài phòng bệnh, sau khi thấy Lương Vũ đi ra thì vội vàng tiến lên báo cáo với anh lịch trình của ngày hôm nay. Hạng mục công việc rất nhiều, Lương Vũ nhìn đồng hồ, dứt khoát không về nhà mà trực tiếp đi tới công ty.

Không có gì bất ngờ xảy ra, lần bận rộn này tới tận giờ cơm tối, Lương Vũ lê cả người đầy mệt mỏi về đến nhà, đột nhiên hơi hoảng hốt.

Trong nhà thiếu mất một người, hiếm khi yên tĩnh lại, biệt thự nhà họ Lương náo nhiệt trong suốt một năm dường như lại quay trở về ngày tháng trước khi anh kết hôn một lần nữa.

Tiếng mở cửa vang lên, quả nhiên là Hi Hi đang ở chỗ này xem phim, anh yên lặng đứng ở ngoài cửa ngơ ngẩn.

Bóng dáng mảnh khảnh của cô gái ngồi trên chiếc ghế sô pha có kích cỡ bình thường khiến nó trở nên quá khổ, hình ảnh ở trong bóng tối có vẻ cực kì cô đơn đáng thương.

Trong lòng Lương Vũ hơi đau lòng rồi nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lát: “Hi Hi, tối nay anh hai dẫn em đi ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn cái gì?”

Sau khi lén khóc ở nhà vào buổi sáng thì Lương Hi nỗ lực đè xuống sự bất an trong lòng mình, liên tục an ủi bản thân rằng anh trai sẽ không bỏ rơi cô. Đúng lúc hôm nay thứ năm, có giáo viên dạy tại nhà đến đây dạy học, cô không rảnh để tiếp tục suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn theo cô giáo học môn văn cả ngày.

“Thật sao?” Lương Hi nghe thấy anh trai nói, mắt sáng rực lên: “Em muốn ăn hải sản.”

Lương Vũ gật đầu, nghiêng đầu ra hiệu cô lên lầu thay quần áo, ánh mắt nhìn theo em gái, sự cô đơn trên người cô gái nhỏ biến mất, thay vào đó là sự vui mừng tràn đầy sức sống.

Khóe miệng bất giác cong lên, bỗng nhiên lại biến mất, người đàn ông thở dài một hơi, khoảng thời gian tiếp theo anh còn phải tiếp tục tăng ca, không có thời gian ở cùng với Hi Hi, có lẽ là cô lại muốn ở nhà đợi mình.

*

Tay người đàn ông rất lớn, tập thể hình hàng năm khiến cho trên mu bàn tay nổi lên một ít gân xanh, mà bàn tay đầy sức mạnh lại đặt trên vô lăng một cách hời hợt.

Lương Hi nhìn lướt qua vài lần, bỗng nhiên hơi không được tự nhiên mà dời tầm mắt, lúc này trong đầu lại hiện lên bàn tay nắm chỗ nào đó lại thể hiện ra sự mạnh mẽ bá đạo, hoàn toàn khác với vẻ lười biếng lúc này.

Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Lương Hi cuống quít móc lấy dây an toàn, vừa cúi đầu đeo lên, vừa hỏi: “Anh hai, sao hôm nay lại đột nhiên muốn dẫn em đi ăn cơm?”

Lương Vũ không hề để ý mà trả lời: “Thấy em mỗi ngày ở nhà có một mình quá đáng thương nên bây giờ có thời gian rảnh sẽ dẫn em ra ngoài chơi nhiều hơn.”

Đợi sau khi anh nói xong, trong xe yên lặng thì anh mới nhận ra cô gái không có nói tiếp, yên lặng đến kì lạ. Liếc mắt qua nhìn thì thấy Lương Hi đang tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt.

Anh trai xấu, cô cũng đã âm thầm tha thứ cho chuyện tối hôm qua anh xúc phạm, vì thế mới giả bộ ngây ngốc cả một ngày, bây giờ còn kiếm chuyện khiến cô bực bội, cẩn thận cô sẽ thật sự tức giận với anh!

Nhớ lại lời mình vừa nói một chút, người đàn ông không nhịn được cười, dỗ dành cô: “Hôm nay dẫn em ra ngoài còn không phải bởi vì đột nhiên phát hiện trong khoảng thời gian này hơi xem nhẹ Hi Hi, cho nên tranh thủ trong lúc rảnh rỗi ở cùng với em.”

Lương Vũ nhìn thoáng qua gương mặt lạnh của em gái, hơi xuất thần.

Biểu cảm như vậy của em gái cũng không xa lạ, anh bừng tỉnh nhận ra rằng có chuyện gì đó không đúng, dường như suốt một năm nay cô cười ít hơn rất nhiều.

Lương Vũ đè cảm xúc khó tả trong lòng xuống, anh đã không phải là thanh niên mới lớn, biết rõ có một ít trách nhiệm anh không thể không gánh vác, ngược lại vô tình khiến người gần gũi thua thiệt nhất.

Nghe anh trai nói như vậy, Lương Hi mới quay đầu một cách chậm rì rì, trừng mắt liếc người đàn ông một cái. Ở trước mặt Lương Vũ, cô bất giác kiêu ngạo hơn bình thường, khẽ hừ một tiếng: “Không muốn nghe anh hai nói chuyện vì sẽ tức giận, em muốn nghe nhạc.”

Lương Vũ mỉm cười, khởi động xe rời đi một cách nghênh ngang.

Chỗ bọn họ đến là một nhà hàng tư nhân, sau khi đến thì người phục vụ đầy vui vẻ, dẫn bọn họ tới ghế lô thường đi, miệng không quên hàn huyên.

“Đã lâu rồi không gặp ngài Lương và tiểu thư Lương tới đây, hôm nay tới quá đúng lúc, trong quán vừa được vận chuyển một ít hải sản tới đây bằng máy bay, gần như đều là món Lương tiểu thư thường dùng.”