Chương 2: Kiêu căng, xa cách gần chết

Đại ca đã bị lung lay.

Anh khẽ cau mày, khuôn mặt lạnh lùng nhuốm một màu đỏ ửng, giống như đang xấu hổ mà tức giận, có thể thấy được anh thẹn quá hóa giận, chứng minh anh nghe được chuyện tôi vừa nói.

"Tôi không có hứng thú chơi trò của người có tiền như cô."

Tôi sửng sốt.

Giang Ngâm 18 tuổi ngây thơ hơn Giang Ngâm 25 tuổi nhiều, trông đến mà tội.

Nếu lúc này đổi lại Giang Ngâm 25 tuổi, người vừa quen biết chưa lâu mà trêu anh như thế, anh nhất định trước tiên sẽ bẻ cổ tay áo, nâng kính mắt vàng có phản quang lên, sau đó mắt lạnh như sương lạnh nhìn lại, lạnh nhạt mở miệng.

"Thiếu đàn ông sao? Tôi bảo người giới thiệu cho cô, đừng đến làm phiền tôi."

Kiêu căng, xa cách gần chết.

Nhưng mặc kệ version nào cũng làm cho tim tôi rung tinh hết, nếu Giang Ngâm 25 tuổi không quản tôi quá nhiều thì tốt rồi.

Giang Ngâm bắt đầu thu dọn mâm cơm của mình, chuẩn bị đi.

Đại ca vội vàng an ủi tôi.

"Nó là vậy đó, người thích cậu ta xếp hàng dài từ chỗ này đến chợ đêm được luôn, nhưng không có ai dám theo đuổi Giang Ngâm hết, cậu quá anh dũng, tôi có lời khen."

"Suy xét tôi được không ạ?" Đại ca nhiệt tình mời gọi.

Giống như từ nhỏ đã quyết tâm tìm một phú bà nhỏ, sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ.

Nhưng tôi không hiểu.

Giang Ngâm đẹp trai như vậy, sao lại không có ai theo đuổi?

Lúc này, Giang Ngâm mới đứng dậy, bỗng nhiên một đàn chị trang điểm đậm đi tới, một tay đặt túi LV mới nhất lên bàn, ngăn cản đường đi của Giang Ngâm.

"Giang Ngâm, chị bảo em giúp chị lấy cơm ở căng tin, sao em không lấy cơm cho chị?"

"Người khác đòi lấy giúp chị, chị đều không thèm để ý bọn họ đó."

Giang Ngâm Lãnh mím môi, sắc mặt hơi đỏ, sắc mặt hơi khó coi nhìn đàn chị, bàn tay nắm chặt đến run rẩy làm cho tôi có hơi sững sờ.

Đây là ai chứ, đây là Giang Ngâm, người vừa được dì Giang đón về liền kế thừa gia nghiệp, là người sẽ khiến những lão già cổ hủ cố chấp trong công ty khốn khổ đó.

Bây giờ chỉ một cô gái nhỏ đã có thể khiến anh ấy tức giận như vậy?

Không thể tin được.

Giống như là nhìn ra nghi hoặc của tôi, đại ca thật cẩn thận đi theo bên tai tôi nhỏ giọng nói.

"Cũng không phải tôi không nhắc nhở cậu, đây là đàn chị nổi danh của trường chúng ta Đại Mộ Huỳnh, tóm tắt 2 chữ thì là có quyền, bốn chữ thì là có tiền, cũng tại chị ấy đang theo đuổi Giang Ngâm nên mấy cô gái khác mới không dám tới cướp."

"Trước đó đã có tiền lệ, đàn chị Mộ Huỳnh đánh người ta đến mức rụng cả răng, khóc lóc phải nghỉ học."

"Cho nên tôi khuyên cậu, bỏ cuộc đi."

Đại ca miệng như cái bô, nên ngoài mặt bảo là thì thầm nhưng thật ra ai cũng nghe tiếng anh ta.

Mộ Huỳnh dời ánh mắt vào mặt tôi, lại đánh giá quần áo của tôi từ trên xuống dưới, sau đó đắc ý nhíu mày.

"Chỉ có vậy sao? Không muốn chết thì cách Giang Ngâm của chị đây xa một chút. Cậu ấy là của tôi"