Chương 6: Nữ chủ Hoa Khanh Khanh

Lão phu nhân bảo Hoa Định Tông nói một câu, nàng tin tưởng trưởng tử mình khẳng định sẽ đứng về phía mình.

Ngày thường quả thật là như vậy, nếu lão phu nhân cùng Hà thị phát sinh mâu thuẫn, Hoa Định Tông cơ bản đều sẽ đứng về phía lão phu nhân, lý do là hiếu thảo là việc đầu tiên phải làm.

Nhưng lần này Hoa Định Tông không làm cho lão phu nhân thực hiện được tâm nguyện của mình

Hắn cưỡng bách nhị nữ nhi gả cho Chiêu Vương, đã là thiếu nợ nàng.

Trong lòng hắn mang áy náy, cho nhị nữ nhi thêm một chút của hồi môn, coi như là hắn đối với nàng đền bù, tương lai chờ nàng đứng vững gót chân ở vương phủ, còn có thể duỗi tay kéo Trung An Bá phủ.

Hai vợ chồng ai cũng không chịu nhả ra.

Lão phu nhân thất bại tan tành mà quay trở về, tức giận đến mức không ăn cơm trưa, một mình trốn ở trong Phật đường giận dỗi.

Cuối cùng vẫn là đại tiểu thư Hoa Khanh Khanh ra mặt, dỗ dành lão phu nhân

Hoa Mạn Mạn sau khi biết được việc này, không khỏi ở trong lòng cảm thán

Thật không hổ là nữ chủ《Cung Mưu》!

Chỉ cần nàng ra mặt, một lão phu nhân, căn bản không có gì lo lắng.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Hoa Khanh Khanh đi tới U Lan Cư.

Nàng là nữ chủ trong 《Cung Mưu》, tướng mạo đương nhiên là không thể bắt bẻ.

Dùng một câu khuynh quốc khuynh thành hình dung nàng cũng không quá.

Bằng không nàng làm sao có thể từ 3000 giai lệ trổ hết tài năng, trở thành quán quân cuối cùng của cung đấu?

Nàng là loại nữ chủ truyền thống trong cung đấu.

Trước khi vào cung nàng là đóa hoa ngây thơ, đáng yêu, dịu dàng, tiểu bạch hoa đơn thuần, đối với mỗi người đều tốt bụng.

Cho đến sau này, nàng ở trong cung trải qua một loạt âm mưu tính kế, dần dần hắc hóa, ngày càng trở nên giỏi về tâm kế.

Lúc này, Hoa Khanh Khanh vẫn còn duy trì thiết lập nhân vật tiểu bạch hoa, vô cùng đơn thuần vô hại.

Dù nàng biết rõ nhị muội muội không thích mình, nhưng sau khi biết được nhị muội muội nhảy hồ bị thương, nàng vẫn là mang theo một chén canh do mình nấu đến thăm bhị muội muội.

“Nhị muội muội, đây là canh hóa đậu ve đề, biết muội không thích ăn hành, tỷ cố ý không bỏ hành, muội nếm thử xem có thích hay không?”

Đối với ý tốt của nữ chủ, Hoa Mạn Mạn đành phải nhận lời!

Hoa Mạn Mạn bưng chén lên uống một hớp canh lớn, mạnh mẽ khen nói.

“Thật ngon! Tay nghề Tỷ tỷ giỏi quá!”

Hoa Khanh Khanh rất kinh ngạc: “Nhị muội muội, muội như thế nào……”

Trước kia Nhị muội muội mỗi lần nhìn thấy nàng, đều là mặt sưng mày xỉa, đủ kiểu chê bai.

Trước khi Hoa Khanh Khanh đưa canh tới cho nhị muội muội, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị nhị muội muội chế nhạo chán ghét.

Lại không nghĩ rằng nhị muội muội lại phản ứng như vậy.

Cái này khiến cho trong lòng Hoa Khanh Khanh sinh ra rất nhiều điểm khả nghi.

Hoa Mạn Mạn nhanh chóng phản ứng lại, biết mình đây là làm sụp đổ nhân vật được thiết lập.

Nàng lập tức buông chén, hắt giọng một cái, nâng cằm lên cố ý lộ ra vẻ mặt ngạo mạn.

“Ta vừa rồi đùa chơi ngươi, ngươi không phải cho đó là thật sự đi? Chỉ là chén canh vỡ mà thôi, ai mà thèm?!”

Nói xong nàng còn nặng nề mà hừ một tiếng.

Nhưng nàng không có chú ý tới, lúc này bên miệng mình còn dính một tiểu khối đậu ve.

Cùng với đó là đôi má sưng đỏ một bên.

Khiến nàng thoạt nhìn không giống như là nữ xứng ác độc kiêu căng ngang ngược, ngược lại càng như là một con mèo trắng vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Điểm khả nghi trong lòng Hoa Khanh Khanh nhanh chóng tiêu tán, thậm chí còn sinh ra một loại xúc động muốn duỗi tay tiếp cận nhị muội muội một phen.

Nhưng nàng biết, mình cùng nhị muội muội còn chưa quen thuộc đến mức có thể tùy ý sờ đầu, cho nên nàng chỉ có thể kìm nén sự xúc động trong lòng xuống, dịu dàng mà cười nói.

“Tháng sau muội sẽ phải thành thân, tỷ không có thứ tốt gì có thể đưa cho muội, chiếc vòng ngọc này là mẫu thân tỷ để lại, tỷ vẫn luôn đeo nó ở trên người, nếu muội không chê, tỷ liền đem tặng cho muội, xem như cho muội thêm trang lễ.”

Nói xong, nàng tháo chiếc vòng tay ngọc trắng từ cổ tay ra, phóng tới trước mặt Nhị muội muội.