Chương 7: Tỷ đừng tự mình đa tình

Hoa Mạn Mạn luôn nhớ kỹ mình là một nữ xứng ngang ngược kiêu ngạo, cầm lấy chiếc vòng ngọc lên nhìn, khinh thường nói.

"Chỉ là một chiếc vòng tay bị gãy như vậy, tỷ cư nhiên cũng không biết xấu hổ lấy ra.”

Nói xong nàng định ném trên mặt đất.

Nhưng nàng nghĩ đây là vòng ngọc, ném trên mặt đất khẳng định sẽ vỡ vụn.

Tay nàng rẽ một góc giữa không trung, dùng sức ném chiếc vòng ngọc lên trên giường.

Chiếc vòng ngọc ở trên tấm chăn dày và mềm mại, hoàn hảo không hao tổn gì.

Lúc Hoa Khanh Khanh nhìn sang, Hoa Mạn Mạn cố ý chống hông nhìn chằm chằm, tỷ có thấy không? Ta siêu hung!

Hoa Khanh Khanh nhìn thấy động tác biến hóa vừa rồi của nàng, trong lòng càng thêm mềm mại, không nghĩ tớ nhị muội muội ngày thường thoạt nhìn ngang ngược kiêu căng, kỳ thật đều chỉ là giả vờ.

Kỳ thật tâm địa nhị muội muội cũng thật tốt.

Hoa Mạn Mạn cũng không biết nữ chủ đang nghĩ gì, nàng đang ở trong lòng tiến hành vỗ tay.

Bạch bạch bạch, ta thật đúng là một tiểu thiên tài diễn xuất tầm thường!

Hoa Khanh Khanh cảm thấy nhị muội muội trở nên đáng yêu rất nhiều, còn muốn cùng nàng ở chung trong chốc lát, nhưng đúng lúc này lão phu nhân lại phái người tới thúc giục nàng trở về.

Nàng chỉ có thể đứng dậy cáo từ.

Chờ Hoa Khanh Khanh vừa đi, Hoa Mạn Mạn lập tức bưng chén canh lên, húp một ngụm canh lớn.

Vừa rồi nàng không phải nịnh hót, là lời nói thật, canh này thật sự uống rất ngon!

Thật không hổ là nữ chủ, ngay cả trù nghệ đều là đỉnh cao!

Đúng lúc này, Hoa Khanh Khanh bỗng nhiên rời đi mà quay lại.

Nàng vừa vào cửa liền nhìn thấy nhị muội muội bưng chén mồm to ăn canh, xem bộ dáng tham ăn kia, thật là hận không thể đem toàn bộ đầu đều vùi vào trong chén.

“Nhị muội muội……”

Hoa Mạn Mạn nghe được thanh âm quen thuộc này, sợ tới mức suýt phun canh trong miệng ra.

Nàng phải tốt rất nhiều công sức mới nuốt xuống canh trong miệng, nhanh chóng buông chén, hùng hổ mà trừng mắt nhìn Hoa Khanh Khanh.

“Tỷ không phải đi rồi sao? Tại sao lại quay lại?”

Hoa Khanh Khanh chỉ vào chiếc khăn tay trên mặt đất cạnh giường, "Tỷ để quên khăn tay ở đây."

Nàng nhấp khẩn môi đỏ, nén cười, đi qua nhặt lên khăn tay.

Thời điểm nàng ngồi dậy, phát hiện trong chén canh chỉ còn lại có một chút cặn bã.

Nàng cuối cùng không cũng nhịn được, cong môi nở nụ cười.

“Nếu là nhị muội muội thích ăn canh, tỷ mỗi ngày có thể nấu cho muội.”

Hoa Mạn Mạn tuy rằng tham ăn, nhưng cũng không kiêu ngạo đến mức mỗi ngày bắt nữ chủ nấu canh cho mình.

Nàng cong đôi môi dính đầy canh, ậm ừ khinh thường mà nói

“Muội mới không thích canh của tỷ, tỷ đừng tự mình đa tình!”

Hoa Khanh Khanh nhìn chén canh còn lại một chút cặn bã, ý cười càng đậm: “Tỷ đi trước đây, hôm nào lại đến xem muội.”

Hoa Mạn Mạn cố ý bày ra bộ dáng nàng thực phiền, ghét bỏ nói: “Đi nhanh đi, về sau đừng đến đây nữa.”

Hoa Khanh Khanh trở lại Trường Sinh Viện của lão phu nhân.

Nàng cùng lão phu nhân nói, tâm địa nhị muội muội kỳ thật khá tốt, chỉ là biểu đạt không tốt, cho nên thoạt nhìn sẽ khá khó chịu.

Lão phu nhân đối với cách nói hoàn toàn không tin.

Bà lớn từng này tuổi như vậy, người nào còn chưa thấy qua? Hoa Mạn Mạn đó chính là một hài tử bị sủng hư, cái gì đều muốn, tham lam ích kỷ, chỉ quan tâm đến niềm vui của bản thân, chưa bao giờ quan tâm cảm nhận người khác.

Bà cảm thấy cháu gái lớn đây là bị Hoa Mạn Mạn lừa gạt, lần nữa dặn dò cháu gái lớn phải cẩn thận, ngàn vạn đừng buông cảnh giác với Hoa Mạn Mạn.

Hoa Khanh Khanh biết chỉ bằng vào nói mấy câu là không thể thuyết phục lão phu nhân thay đổi ý tưởng.

Trăm nghe không bằng một thấy.

Vì thế nàng cười nói: “Thời gian còn dài, về sau tổ mẫu sẽ biết lời con nói chính là thật hay là giả.”