Chương 8: Tổ mẫu

Hoa Khanh Khanh là con của Liễu thị, là vợ cả của Hoa Định Tông.

Bởi vì Liễu thị ốm yếu nhiều bệnh, vào năm thứ hai sau khi sinh hài tử, nàng đã buông tay nhân gian.

Sau đó Hoa Định Tông tiếp tục cưới Hà thị, Hà thị vì hắn hạ sinh ba hài tử, hai nam một nữ.

Nữ nhi chính là Hoa Mạn Mạn, hai nhi tử còn lại đều ở Thái Học đi học, chỉ có ngày nghỉ mới có thể về nhà.

Hà thị xuất thân nhà võ tướng, không bằng Liễu thị tinh tế kiều nhu, nói chuyện làm việc đều tương đối trực tiếp đanh đá, bởi vậy lão phu nhân cùng Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều không quá thích nàng.

Đối với nữ nhi do Liễu thị để lại, Hà thị không chán ghét nàng, nhưng cũng không tính là có bao nhiêu thích.

Nên nếu đồ vật cho Hoa Khanh Khanh, Hà thị một chút đều sẽ không thiếu.

Nhưng dư thừa, liền không cần suy nghĩ.

Hà thị diễn xuất như vậy càng làm lão phu nhân càng thêm không vui.

Lão phu nhân cảm thấy Hà thị không có coi Hoa Khanh Khanh trở thành nữ nhi thân sinh đối đãi, chức mẹ kế này Hà thị không xứng, đã đem Hoa Khanh Khanh đến bên người mình, tự mình đích thân chăm sóc nàng lớn lên.

Vì vậy, trong số các người cháu, người được lão phu nhân yêu quý nhất chính là cháu gái lớn Hoa Khanh Khanh.

Lão phu nhân muốn cắt giảm của hồi môn của Hoa Mạn Mạn, chính là vì để lại thêm chút của hồi môn cho Hoa Khanh Khanh.

Nhưng Hà thị cùng Hoa Định Tông không chịu nhượng bộ, không để lão phu nhân như được nguyện, cái này khiến lão phu nhân trong lòng từ đầu đến cuối nín khẩu khí.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là mồng hai của hôm nay.

Ngày mai Hoa Mạn Mạn phải gả tới Chiêu Vương phủ, dựa theo quy củ, nàng hôm nay đi đến bái biệt tổ mẫu cùng cha mẹ.

Nàng sáng sớm tinh mơ liền đi đến Trường Sinh Viện.

Lão phu nhân không thích Hà thị, ngay cả nữ nhi do Hà Thị sinh ra cũng không thích nhìn thấy cho lắm.

Trước kia Hoa Mạn Mạn mỗi lần tới Trường Sinh Viện, đều không chiếm được thiện ý của lão phu nhân, chỉ cần mắc phải một sai lầm nhỏ, sẽ bị lão phu nhân nghiêm khắc răn dạy, thế nên Hoa Mạn Mạn càng thêm không thích tới Trường Sinh Viện.

Thỉnh thoảng nàng bị ép phải đến đây, nàng cảm thấy bồn chồn như bị kim đâm dưới mông, đứng ngồi không yên.

Nha hoàn nói cho Hoa Mạn Mạn.

“Lão phu nhân mới vừa tỉnh, còn đang rửa mặt, thỉnh nhị tiểu thư chờ một chút.”

Hoa Mạn Mạn đành phải đứng ở ngoài cửa chờ đợi, khóe mắt thoáng thấy một con mèo trắng nhỏ từ bụi hoa chui ra.

Trước mắt nàng sáng lên, lập tức ngồi xổm xuống, hướng con mèo trắng vẫy vẫy tay, trong miệng còn phát ra tiếng mèo kêu meo meo.

Tiểu mèo trắng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, tựa hồ cảm giác được nàng không có ác ý, liền bước đi nhẹ nhàng đến trước mặt Hoa Mạn Mạn.

Hoa Mạn Mạn bế con mèo trắng nhỏ lên, vuốt đầu nó, cào cằm nó, vuốt ve bộ lông của nó.

Con mèo trắng nhỏ rất thoải mái khi được chạm vào, không khỏi kêu gừ gừ, theo đó vẫy đuôi, rất thoải mái.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến chất vấn nghiêm khắc.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Hoa Mạn Mạn bị hoảng sợ, cuống quít buông con mèo trắng nhỏ ra, đứng lên xoay người, nhìn thấy lão phu nhân mặt không biểu tình mà nhìn nàng.

Nàng chạy nhanh quỳ gối, làm một vạn phúc lễ.

“Tổ mẫu.”

Ánh mắt lão phu nhân giống như dao nhỏ, nhìn Hoa Mạn Mạn từ đầu đến chân, trong mắt toàn là bắt bẻ.

Nhìn thấy quần áo của Hoa Mạn Mạn dính đầy lông mèo trắng, lão phu nhân đang muốn mở miệng răn dạy, con mèo trắng nhỏ liền chủ động đi đến trước mặt lão phu nhân, ở bên chân nàng cọ cọ, là một bộ dáng rất thân mật.

Lời lão phu nhân răn dạy tới bên miệng nuốt trở vào.

Nàng đối với nha hoàn đi theo bên người thấp giọng nói.

“Đem tiểu bạch đưa cho đại cô nương, nói cho nàng, nếu muốn nuôi mèo, phải nhìn nó thật kỹ đừng để cho nó lại chạy loạn khắp nơi.”

“Dạ.”

Nha hoàn khom lưng bế mèo lên, xoay người đi.

Hoa Mạn Mạn giờ mới biết, con mèo trắng nhỏ kia là Hoa Khanh Khanh nuôi.

Nguyên văn gốc không đề cập đến việc Hoa Khanh Khanh nuôi một con mèo.

Hoa Mạn Mạn suy đoán, đại khái là bởi vì chuyện này là râu ria, cho nên không cố ý viết ra.