Chương 7: Trần nương tử

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

“Tiên sinh, mời vào.” Bùi Tuyên nghiêng thân mình, mới nhìn thấy Kính Vương cũng cúi người hành lễ: “Kính Vương điện hạ.”

Kính Vương nhàn nhạt lên tiếng: “Vừa đi săn về, đem con mồi xử lý một chút.”

“Vâng.” Bùi Tuyên tiến lên, vén tay áo đem con mồi xuống ngựa.

Chổ bị mũi tên xuyên qua vẫn còn rỉ máu.

Bùi Tuyên nắm cổ con gà rừng và thỏ hoang: “Tại hạ mang ra hậu viện xử lý một chút, để không làm bẩn mắt các vị.”

Bùi Tuyên vào hậu viện, làm nương ra đoán tiếp khách quý.

Nương của Bùi Tuyên họ Trần, những người khác đều gọi bà là Trần nương tử.

Trần nương tử thông qua Bùi Tuyên biết được danh tính của Chúc Thanh Thần, trong lòng đặc biệt cảm kích, cố ý an bài cho cậu một vị trí giữa tửu phường, gần lò sưởi, nơi đó sẽ ấm áp hơn.

Cho cậu một bầu rượu, thịt và đồ ăn còn lại thì phải chờ một lát, liền đưa cho cậu ít điểm tâm lót bụng.

Đôi tay Trần nương tử dùng sức xoa xoa lên tạp dề, bưng điểm tâm đi đến: “Chúc tiên sinh, ăn nhiều ăn nhiều vào.”

Chúc Thanh Thần cười đáp: “Được, đa tạ.”

Nàng đứng một bên, tha thiết mà nhìn Chúc Thanh Thần, Chúc Thanh Thần ăn hai khối điểm tâm, hướng nàng gật gật đầu: “Rất ngon.”

Lúc này nàng mới thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một chút ý cười.

Chúc Thanh Thần nói: “Ngươi không cần đứng ở chổ này, cứ vội việc đi, ta cùng học sinh nói chuyện một lát.”

“Được, ta đi giúp A Tuyên, tiên sinh cùng các vị công tử từ từ dùng, có chuyện lại phân phó.”

Chúc Thanh Thần nhìn nàng rời đi, ánh mắt khẽ động, dò hỏi hệ thống: “Sau khi Bùi Tuyên xảy ra chuyện, Trần nương tử như thế nào?”

“Ta tra một chút.” Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, “Bùi Tuyên bị lưu đày biên cương, lúc Trần nương tử nhận được tin, hoả cấp công tâm, bệnh không dậy nổi, dựa vào hàng xóm chiếu cố, xem như miễn cưỡng sống sót.”

“Sau này, Kính Vương vì mượn sức Bùi Tuyên gạt Bùi Tuyên đem Trần nương tử từ kinh thành mời đến biên quan, làm bệnh tình của nàng càng nặng thêm.”

“Cái gì?!” Chúc Thanh Thần mở to hai mắt.

“Chính là như vậy_” Hệ thống đọc cho cậu nghe một đoạn văn trong nguyên tác, “Nương ngươi còn ở biên quan chờ ngươi. Nếu ngươi bệnh chết, bổn vương cũng không đem nàng tiếp trở về. Ngươi cũng nương ngươi cách biệt ở hai nơi, đến chết cũng không thể gặp lại bhau.”

“Tác giả nói rằng, đây là vì Kính Vương quá yêu Bùi Tuyên, kí©h thí©ɧ Bùi Tuyên nảy sinh du͙© vọиɠ muốn sống.”

Người bình kí©h thí©ɧ khát vọng sống của người bệnh: Nương ngươi còn ở biên cương chờ ngươi! Ngươi nhất định phải kiên trì chịu đựng! Cố gắng đến cùng!

Người dị thường kí©h thí©ɧ ham muốn sống cho người bệnh: Nương ngươi sắp chết, ha ha! Ngươi cũng sắp chết, ha ha! Các ngươi đến chết cũng không thể gặp nhau, ha ha ha!

Chúc Thanh Thần: ?

Lúc này, Kính Vương hướng cậu nâng chén: “Tiên sinh.”

“Ừ?” Chúc Thanh Thần phục hồi tinh thần, cầm chén lên.

Kính Vương cười nói: “Học trò tài mọn học ít, từ năm kia rời học cung, thời thời khắc khắc ghi nhớ ân đức dạy bảo của tiên sinh.”

Chúc Thanh Thần thần sắc nhàn nhạt: “Phải không?”

“Hôm nay phóng ngựa, vô tình đυ.ng phải tiên sinh, tửu phường đơn sơ, cơm canh đạm bạc, thật sự thất lễ. Ngày sau bổn vương lại đi du săn, lại mở tiệc chính thức mở tiệc, thỉnh vài vị Học Quan đến làm khách, hướng tiên sinh bồi tội.”

“Tốt.”

Kính Vương đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, Chúc Thanh Thần chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Tửu lượng cậu không cao, rượu hoa quả nhẹ nhàng thơm ngọt, cũng không tồi.

Kính Vương nhìn về phía Chúc Thanh Thần: “Chúc phu tử trẻ tuổi lại có học vấn uyên thâm, văn chương nổi bậc, dạy dỗ học trò thi đổ công danh, tại sao ngài không tự mình ra khảo thí?”

Chúc Thanh Thần nhàn nhạt đáp: “Ta vô duyên với quan trường.”

“Thì ra là vậy.” Kính Vương nói tiếp, “Chỉ là tiên sinh tài hoa như thế, không nhập sĩ, không làm quan, khó tránh khỏi bị mai một, thật đáng tiếc.”

“Dạy dỗ học sinh, không tính là mai một.” Chúc Thanh Thần nói: “Ngày sau, văn võ bá quan trong triều nếu có một vài vị do ta chỉ điểm qua, hành sự ngay thẳng, công chính liêm minh, vì triều đình vì bá tánh, trong một vài khoảnh khắc có thể nhớ đến ta, cũng không xem như mai một.”

Kính Vương không nói tiếp.

Chúc Thanh Thần nhìn Kính Vương: “Ta cũng xem như tiên sinh của Vương gia, Vương gia địa vị cao, càng nên nhân từ, kính trên nhường dưới, hành sự đoan chính.”

“Đó là đương nhiên.” Kính Vương đáp lại, một mặt xoay đầu đi, cầm bình rượu lên rót cho Chúc Thanh Thần một chén.

“Lời dạy của tiên sinh, Bổn Vương một khắc cũng không dám quên.”

Chúc Thanh Thần ngửa đầu đem chén rượu uống cạn.

Không nói thêm gì nữa.

Hiện tại vẫn chưa có chuyện gì phát sinh, nếu hắn thật sự nghe lọt tai lời Chúc Thanh Thần, thu tay không khinh nhục Bùi Tuyên nữa, bọn họ sẽ không có việc gì.

Nếu hắn không đem lời Chúc Thanh Thần nghe vào, khăng khăng dùng cái loại thủ đoạn ghê tởm người này chà đạp Bùi Tuyên, Chúc Thanh Thần cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lúc này, Bùi Tuyên bưng một cái nồi lên tới: “Gà hầm nấm, tới rồi đây. Các vị đại nhân, xin nhường đường một chút, đa tạ.”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu lên, có điểm chấn động, kinh ngạc.

Hệ thống cũng thực khϊếp sợ: “Y sao lại đem nguyên nồi lên? Đây mới nhắt trong bếp xuống đi.”

“Loảng xoảng” một tiếng, Bùi Tuyên đặt nồi lên bếp đá để đun nóng,

Chúc Thanh Thần bị y làm hoảng sợ.

Trong nồi nóng hổi, thịt gà cùng nấm xen lẫn với nhau, rau xanh được xếp thành hình tròn, mặt bánh còn dán trên mép nổi.

Hôm nay có hai vị khách quý cùng nhau tới cửa, một người là tiên sinh chỉ điểm văn chương cho y, một người là Vương gia thường xuyên chiếu cố việc làm ăn của nhà y, Bùi Tuyên thành thực đem tất cả thứ tốt trong nhà đều mang ra.

Bếp lò so với cái bàn thấp hơn một ít nên khách nhân không thể tự mình ngồi xổm xuống gắp thức ăn.

Bùi Tuyên xắn ống ta áo, cầm bát đũa, ngồi xổm cạnh bếp lò, gắp hai cây nấm, hai cây cải thìa và không biết bao nhiêu miếng thịt gà, tràn đầy một bát, cuối cùng là một cái bánh nướng đưa đến cho Chúc Thanh Thần: “Ngài đã đợi lâu rồi đi. Thỉnh tiên sinh dùng trước.”

“Được…” Chúc Thanh Thần tay run rẫy mà cầm lấy bát đũa, “Có tâm rồi, đa tạ.”

Bùi Tuyên cười cười, lấy bát đũa trước mặt Vương gia, lại bắt đầu gắp đồ ăn cho hắn.

Chúc Thanh Thần trong lòng gọi hệ thống, “Ô ô, hệ thống, ta cảm thấy muốn nôn.”

“Ngươi chờ một chút, ta nhìn xem trong thương thành có dụng cụ nào có thể hỗ trợ không?”

“Nhanh lên! Ta sắp không nhịn được nữa rồi!”

Hệ thống xem xét các loại ván trượt tuyết, dây buộc thắt lưng, cùng dây trói cố định đầu giường, lâm vào trầm mặc, nó nên mua cái nào?!