Chương 8: Ngươi muốn làm phản

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Tại tửu phường, Chúc Thanh Thần nhìn cái bát đắp cao cao của mình, nổ lực ổn định.

Thật sự là quá cao, đến mức Chúc Thanh Thần chỉ có thể cắn trước một ngụm cái bánh trên cùng.

Bùi Tuyên bưng bát thức ăn cho Kính Vương, theo sau là các công tử thế gia khác. Bùi Tuyên tận tâm đãi khách, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, đứng dậy nói: “Tại hạ đi phòng bếp xem con thỏ đã chuẩn bị xong chưa, tiên sinh và các vị công tử chờ một chút.”

“Được.” Chúc Thanh Thần còn đang nổ lực cắn bánh.

Trong lúc ăn trưa, Bùi Tuyên cùng Trần nương tử bận rộn tới lui, cuối cùng còn không đòi tiền bọn họ mà ngược lại còn cho bọn họ tiền.

Bùi Tuyên nói: “Hôm nay nhận được tiên sinh chỉ điểm, học trò được lợi không ít, hướng tiên sinh đòi tiền thì quá bất kính. Bất quá, đó đều là con mồi do Kính Vương điện hạ và vài vị công tử mang đến, học trò cũng không mặt dày đến mức mượn hoa kính phật, đây là một ít bạc….”

Chúc Thanh Thần vẫy vẫy tay, làm gã sai vặt mang túi tiền đến cho cậu.

Kính Vương thấy vậy cũng từ trên eo lấy xuống túi tiền, đưa cho y: “Cầm đi, nhiều ít cũng cầm đi.”

Bùi Tuyên tiếp nhận túi tiền, chỉ từ bên trong lấy ra số bạc chính mình xứng đáng nhận, rồi trả lại túi tiền cho hắn.

Bùi Tuyên tiễn bọn họ đi: “Tiên sinh đi thong thả, Vương gia đi thong thả, các vị công tử đi thong thả.”

Y đi theo phía sau Chúc Thanh Thần, giúp cậu cuốn mành xe ngựa lên.

Chúc Thanh Thần lên xe, vẫn cảm thấy không an lòng, thò đầu ra dặn dò thêm một lần: “Sau tiết nguyên đán, lập tức chính là kỳ thi mùa xuân, ở nhà chăm chỉ ôn tập, đừng để việc không đâu ảnh hưởng.”

Bùi Tuyên nghiêm túc gật gật đầu: “Vâng.”

“Sau khi văn chương chỉnh sửa xong thì mang đến gặp ta. Hầu hết gia nhân trong phủ đều nhận thức ngươi, nếu không thì cứ đến tìm gã sai vặt, hắn sẽ nhận ra ngươi.”

Người hầu của Chúc Thanh Thần hướng y gật đầu.

Bùi Tuyên cũng gật đầu: “Thưa vâng, học trò nhớ kỹ.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần nghĩ nghĩ, hẳn là đã nói xong chuyện cần nói, cậu cùng Bùi Tuyên chỉ mới gặp, không tiện nói chi tiết, cứ như vậy trước đã: “Ta đi trước.”

“Vâng.” Bùi Tuyên buôn mành, dùng đồ vật ấn tốt lại, ngăn gió lạnh ùa vào, “Tiên sinh đi thong thả.”

Kính Vương cùng đoàn người cũng đã lên ngựa, cung cung kính kính mà đi theo bên cạnh xe ngựa.

Bùi Tuyên đứng trước tửu phường hành lễ, cho đến khi đoàn người đi khuất dạng, mới thẳng lưng đi trở về.

Trần nương tử đang thu thập bát đũa, thấy y trở lại, vội vàng hỏi: “Chúc tiên sinh có vừa lòng với con không? Nhà chúng ta cơm canh đạm bạc….ngươi nếu nói sớm với nương, tiên sinh muốn tới, nương đã chuẩn bị từ trước.”

Bùi Tuyên tiếp nhận bát đũa trong tay nương, giúp nàng thu thập: “Chúng ta tận tâm chiêu đãi, tiên sinh là người nhân hậu, sẽ không bất mãn.”

“Như vậy cũng quá thất lễ đi, trong nhà cái gì cũng không có.” Trần nương từ dừng một chút, lại nói: “Kính Vương điện hạ cũng là học sinh của Chúc tiên sinh? Các vị công tử lúc này, tất cả đều là học sinh của ngài ấy?”

Bùi Tuyên thản nhiên đáp: “Vâng, tiên sinh giảng dạy ở học cung, học sinh đông đảo.”

“Vậy…”

Trần nương tử nhìn nhìn nhi từ nhà mình, y phục đầy mụn vá, lại nhớ đến các vị công tử cẩm y ngọc thực lúc nảy, thân khoác gấm bào, thắt lưng treo kim ngọc.

Thật sự kém quá lớn.

Bùi Tuyên nhận thấy ánh mắt nương, cúi đầu nhìn chính mình, cười cười trấn an nàng: “Ngay từ đầu Chúc tiên sinh đã nói với nhi tử, học sinh chẳng phân biệt sang hèn.”

Trần nương tử vẫn áy náy mà nhìn y.

Bùi Tuyên lại khuyên nhủ: “Nương không cần tự trách, tuy nói nhi tử ăn mặc kém bọn họ rất nhiều nhưng luận văn chương, nhi tử chưa chắc đã không bằng bọn họ.”

Trần nương tử vẫn nhìn y: “Nhưng con cùng bọn họ kém nhiều như vậy, Chúc tiên sinh như thế nào sẽ nhìn trúng con đâu?”

Bùi Tuyên cười cười, không giấu được cao hứng: “Tiên sinh nói có lần nhìn thấy nhi tử đọc sách trên quầy, một bên đọc sách, một bên phụ việc, nói nhi tử là cái hài tử chăm chỉ, cho nên chỉ điểm cho nhi tử.”

“Thật sao? Tiên sinh khi nào đi qua tửu phường? Như thế nào không vào nghỉ chân một lát?”

“Đại khái là ngẫu nhiên đi ngang qua đi, liếc mắt một cái rồi rời đi.”

Trần nương tử có chút khẩn trương, còn muốn lại hỏi thêm, Bùi Tuyên mỉm cười kéo nàng trở lại.

“Nương bận rộn cả ngày, đi nghỉ ngơi chút đi, còn lại cứ để nhi tử đến thu thập.”

Trần nương tử trở về phòng nghỉ ngơi, Bùi Tuyên xắn ống tay áo, cầm bát đũa đến hậu viện rửa sạch.

Bùi Tuyên ngồi trên ghế nhỏ rửa bát, nhẹ giọng ngâm nga văn chương, ngữ khí như mây.

__

Chúc Thanh Thần ngồi xe ngựa trở lại Học Quan Phủ.

Kính Vương cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh xe ngựa, thường thường cùng cậu trò chuyện.

Chúc Thanh Thần vừa mới ăn no, ôm lò sưởi tay, dựa vào thành xe ngựa, mơ màng muốn ngủ, thỉnh thoảng mới đáp lại hắn một hai câu.

Hệ thống: “Không tồi nha, Kính Vương thoạt nhìn cũng thực tôn kính ngươi, có ngươi trấn áp, hắn hẳn là không dám làm chuyện xấu đâu.”

Chúc Thanh Thần ậm ừ hai tiếng: “Hắn không kính trọng ta, hắn chỉ là muốn mượn sức ta mà thôi.”

Không bao lâu, gã sai vặt đã đánh xe ngựa trở lại Học Quan Phủ, Kính Vương cùng đoàn người xoay người xuống ngựa, cúi người hành lễ, đến khi xe ngựa biến mất từ cửa hông.

Đám bằng hữu của Kính Vương liền tỏ ra bất mãn: “Chúc phu tử tuổi tác cũng không đại, lợi dụng chiếm bối phận, làm người cũng lãnh đạm, Vương gia hà tất đối với hắn cung kính như vậy?”

Kính Vương thấp giọng nói: “Ngươi thì biết cái gì? Câm miệng.”

Chúc Thanh Thần là Học Quan trẻ tuổi nhất học cung, chỉ cần cậu hạ quyết tâm không nhập sĩ, không vào quan trường, chỉ giảng dạy, sau này hơn phân nửa triều đình đều là học trò của cậu.

Mượn sức Chúc Thanh Thần chẳng khác nào mượn sức được học trò của cậu, đối với hắn trăm lợi không một hại.

Này so với mượn sức một mình Bùi Tuyên hữu dụng hơn rất nhiều.

Kính Vương kéo dây cương, xoay người lên ngựa, rời đi Học Quan Phủ.

Bên kia, gã sai vặt đem xe ngựa ổn định ngừng lại, vén rèm lên: “Tiên sinh, tới rồi.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần mơ mơ màng màng xuống xe, trở lại phòng, ngã đầu liền ngủ.

Gã sai vặt giúp cậu, đốt chậu than: “Tiên sinh ngủ một lát, nửa canh giờ sau tiểu nhân đến đánh thức ngài, còn hai cái sọt vẫn chưa xem qua đâu.”

Chúc Thanh Thần ôm gối, vùi mặt trong chăn, trầm giọng đáp: “Ừ, đã biết.”

Gã sai vặt yên lặng lui xuống, giúp cậu đem cửa phòng đóng lại.

Cửa vừa đóng, Chúc Thanh Thần ở trên giường khua tay múa chân: “A! Ta không làm nữa a!”

Hệ thống bị cậu doạ sợ bay xa ba trượng: “Ngươi muốn làm phản?”

__

Một ngày hưu mộc của Chúc phu tử__

Buổi sáng phê văn chương, buổi chiều phê văn chương, ©ôи ŧɧịt̠ tối ghé vào trên giường…..vẫn là phê văn chương.

Chúc Thanh Thần gặm bút xem bài văn, hoa mắt chóng mặt, những dòng mực chữ giống như hồ điệp phiêu phiêu trước mặt cậu.

Cậu há mồm ngáp một cái, thiếu chút nữa đem cán bút thọc vào cổ họng.

Gã sai vặt thổi tắt nến, lên tiếng nhắc nhở: “Tiên sinh, ngài vẫn nên ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đến học cung giảng bài.”

Chúc Thanh Thần đẩy bài văn ra, ngã vào trên giường, đem mặt vùi vào trong chăn, hai chân bắt đầu biểu diễn “đặng cước du vịnh”.

Gã sai vặt biểu tình phức tạp, yên lặng mà đem giấy bút trước mặt cậu thu đi.

Chúc Thanh Thần lấy lại tinh thần, đem một tờ giấy từ trong tay hắn rút ra: “Cái này ta giữ. Đây là mấy bài văn chương viết không tồi từ học trò gia cảnh bần hàn, lúc nhàn rỗi ta muốn gặp bọn họ.”

“Vâng, tiên sinh nghỉ ngơi sớm một chút.” Gã sai vặt giúp cậu đem màn giường buông xuống.