Chương 9: Bệ hạ của ta

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Ban đêm Chúc Thanh Thần ôm chăn, nằm trên giường lớn nhìn màn giường trên đỉnh đầu.

Hệ thống an ủi cậu: “Nghĩ mà xem, hôm nay chúng ta vượt qua một ngày phong phú như thế nào, nhận thức ‘u ám thụ’, còn nhận thức cả ‘tra công’, khởi đầu thật thuận lợi.”

Chúc Thanh Thần trở mình, chống đầu: “Chính là ta rất mệt mỏi.”

Chúc Thanh Thần bĩu môi, lại ngã về phía trước vùi vào trong chăn.

Khẽ thì thầm đều gì đó.

Hệ thống không nghe rõ: “Cái gì?”

Chúc Thanh Thần ôm gối đầu, uỷ khuất ngẩng đầu: “Ta muốn về nhà, ta tưởng Lý Việt.”

Hệ thống hỏi: “Lý Việt là ai?”

Chúc Thanh Thần giương mắt, nhìn đỉnh giường: “Bệ hạ của ta, chính là nam nhân cầm bài vị trong tang lễ. Chúng ta cũng nhau lớn lên, ngoại trừ lúc hắn đi đánh giặc, chúng ta còn không có tách ra lâu như vậy, suốt cả một ngày, ta tưởng hắn a!”

Hệ thống chỉ có thể an ủi cậu: “Lại kiên trì một chút, lập tức có thể sống lại rồi, sống lại ngươi có thể nhìn thấy hắn nha, người đã đánh bại 99% ký chủ, ngươi là ký chủ tốt nhất.”

Chúc Thanh Thần lăn lộn ở trên giường, xoay trái xoay phải, lên xuống tiến lùi, giống như một con quay nhỏ.

Hệ thống bị cậu thiếu chút nữa đè bẹp, vội vàng bay đi: “Ngươi thật là ký chủ kém cỏi nhất ta mang qua từ trước đến nay, mới một ngày liền nhớ nhà! Không có tiền đồ!”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu: “Ngươi vừa mới nói ta là ký chủ tốt nhất.”

“Ngày mai còn phải đến học cung, nhanh ngủ đi. Giữa trưa không phải ngươi ngủ đến thơm ngon ngào ngạt sao?”

“Không định ngủ à? Nếu không ngủ, đừng trách ta đánh thuốc mê ngươi!”

Hệ thống mở ra cửa hàng mua sắm, tự mình lựa chọn thuốc ngủ cho vị ký chủ không chịu ngoan ngoãn đi ngủ này.

Bời vì nhớ nhà, Chúc Thanh Thần ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lúc đó còn đứng dậy ăn khối điểm tâm, uống thêm chút trà, lôi lôi kéo kéo hệ thống ra ngoài đi dạo.

Mãi đến tận khuya, cậu mới miễn cưỡng ngủ.

Tiểu quang cầu ghé vào trên giường, tản ra ánh sáng yếu ớt, nhìn đến Chúc Thanh Thần ngủ đến tứ chi dang rộng.

Nó chưa từng gặp qua vị ký chủ nào như này, lúc làm nhiệm vụ rất nghiêm túc, cũng không cần hệ thống nhọc lòng.

Kết quả sinh hoạt hằng ngày, một chút cũng không làm người ta bớt lo!

Dứt khoát bóp chết cho rồi!

Thống ca, quên đi, cậu ấy cũng chết qua một lần rồi.

Nhưng thế này cũng phiền toái quá!

Thời buổi này tìm một vị Thái phó Thái Tử không dễ dàng gì, chỉ cần có thể làm nhiệm vụ là được.

Sau này sẽ không tiếp tục dỗ cậu vào giấc ngủ nữa, đúng không?!

Làm hệ thống không thể tức giận a! Tịnh tâm! Tịnh tâm! Tịnh tâm! Nóng giận chỉ làm CPU cháy hỏng.

Hệ thống nhìn Chúc Thanh Thần ngủ say, bất tri bất giác trên màn hình điện tử nho nhỏ hiện lên một nụ cười từ ái.

:)

Thởi điểm ngủ vẫn là làm người ta bớt lo.

Khoảnh khắc tiếp theo, Chúc Thanh Thần giương tay, đem nó đánh bay ra ngoài.

:(

Mới ba giây đã bị vả mặt.

__

Chúc Thanh Thần cảm giác chính mình ngủ không bao lâu đã bị người đánh thức.

Trời đã vào cuối đông, gã sai vặt đem nến đốt lên, treo màn giường, nhẹ giọng gọi: “Tiên sinh? Tiên sinh? Nên rời giường rồi.”

Chúc Thanh Thần mơ mơ màng màng mà từ trên giường ngồi dậy, xuống giường, mang giày, đi đến trước chậu đồng, bắt đầu vốc nước rửa mặt.

Toàn bộ quá trình đều nhắm mắt.

Gã sai vặt nhìn mà sợ ngây người, tiên sinh thật là thiên phú dị bẩm.

Chúc Thanh Thần rửa mặt xong, thanh tỉnh một ít, mở to mắt, đem quan phục mặc vào người.

Học Quan phục triều đình chính là màu đỏ tươi, đai lưng ngọc bội, trang trọng uy nghiêm.

“Đi.” Chúc Thanh Thần đỡ đỡ hai cánh mũ quan màu đen, hướng ngoài cửa bước đi.

Gã sai vặt đã chuẩn bị điểm tâm sáng cho cậu, dùng trên xe ngựa.

Thời điểm tới học cung, cậu vừa lúc đem miếng bánh hoa quế cuối cùng nhét vào trong miệng, còn trộm nhấp nhấp đầu ngón tay.

Chúc Thanh Thần vỗ vỗ tay, chuẩn bị xuống xe ngựa.

Học sinh mặc thanh y từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Chúc phu tử, đứng yên tại chổ, cúi người hành lễ.

Chúc phu tử hướng bọn họ gật gật đầu, mặt mày ôn hoà như tắm gió xuân: “Sớm.”

Hệ thống: ?

Ngươi giỏi giả vờ quá a! Ngươi vừa mới nảy không phải như thế này!

Học cung kinh thành là chuẩn mực cho tất cả các học đường tư thục.

Học sinh khắp thiên hạ, đều hội tụ ở nơi này.

Chúc Thanh Thần dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, đi qua hành lang, xuyên qua hoa viên.

Cột đình chạm trổ, mái cong sơn màu, trang trọng uy nghiêm.

Chúc Thanh Thần tay ôm lò sưởi, vừa đi về phía trước vừa nhìn quanh bốn phía, ở trong lòng hướng hệ thống cảm thán: “Oa, cái học cung này thật quá xinh đẹp, chờ ta sống lại, nhất định làm Lý Việt cũng xây cho ta một cái như vậy.”

Hệ thống đáp lời: “Được a, trở về liền cung cấp cho ngươi số liệu.”

Chúc Thanh Thần khịt mũi.

Hệ thống như lâm đại địch: “Ngươi ngươi ngươi…..ngươi sẽ không lại tưởng cái tên Lý Việt kia đi?”

Chúc Thanh Thần xoa xoa cái mũi: “Không có a, ta chỉ có chút không thông thuận khí thôi”

“Vậy là tốt rồi.” Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, “Ta còn tưởng rằng ngươi lại muốn đình công.”

CHúc Thanh Thần nâng lên tay, dùng ống tay áo lau lau những giọt lệ vốn cũng chẳng tồn tại: “Nhưng ngươi nhắc đến Lý Việt, ta liền nhịn không được tưởng….”

“Không thể! Nhịn xuống cho ta!” Hệ thống gấp đến dậm chân, a, nó cũng không có chân.

Chúc Thanh Thần đi vào nơi giảng bài của chính mình, Văn Uyên điện, học sinh của cậu đều đã đến đông đủ.

Trong điện truyền ra âm thanh trò chuyện đã được đè thấp.

“Các ngươi đều nghe nói đi? Hôm qua phu tử thu ba sọt văn chương bên ngoài đưa đến, còn điểm danh chỉ điểm cho một cái học sinh kêu Bùi Tuyên.”

“Chúng ta lập tức cũng tham gia kỳ thi mùa xuân, phu tử như thế nào còn xem văn chương của bên ngoài? Cả ba sái sọt, vậy khi nào mới đến phiên chúng ta?”

“Liễu sư huynh, sao ngươi không nói lời nào?”

Học sinh được gọi “Liễu sư huynh” giọng điệu lạnh nhạt: “Phu tử thiện tâm, đối với con chó con mèo cũng nảy sinh lòng thương hại, huống chi là bá tánh bình thường. Phu tử còn chưa nói cái gì, các ngươi đã hành động ghen tị, thật không có phong độ.”

Julyyy: mọi người có phát hiện ra chương này có gì đặc biệt không?