Chương 2-2. Hắn Hơi Thích Người Em Trai Này Rồi (2)

Tưởng Nhung ôm cái bụng đói xẹp lép của mình, hai mắt sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối sầm, nói nhỏ: "Đừng tiêu quá nhiều tiền, tùy tiện ăn một món, miễn sao no bụng là được."

Từ nhỏ anh đã không được ăn ngon, khi Nghiêm Sâm Uất hỏi, trong đầu anh chỉ toàn là những xiên thịt nướng ở cổng trường, đó là những món anh muốn ăn nhất nhưng lại ngại chi tiền. Nhưng bọn họ cũng chẳng thân quen, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

Nghiêm Sâm Uất không quen thuộc chỗ này nên tìm một quán cháo được nhiều người đánh giá tốt, rồi đưa Tưởng Nhung đi ăn cháo hải sản.

Bên trong quán được trang trí sang trọng, dưới ánh đèn ấm áp, nồi cháo bốc khói trông rất ngon miệng.

Tưởng Nhung bất giác nuốt nước bọt, Nghiêm Sâm Uất chu đáo múc đầy một bát đưa cho anh: "Hôm nay ăn tạm cái này đi, giờ cũng muộn rồi, ăn nhiều hại dạ dày, ngày mai anh lại đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn."

Nhưng đối với Tưởng Nhung thế này đã rất xa xỉ rồi.

Những nguyên liệu tươi ngon trở thành mỹ vị dưới bàn tay chế biến của đầu bếp, chỉ cần một thìa thôi đã cảm thấy thích thú.

Vẻ mặt của Tưởng Nhung lại thay đổi, giống như con mèo lần đầu được ăn cá, vui đến mức lông mày cong lên.

Nghiêm Sâm Uất chống cằm nhìn anh ăn, cảm thấy thỏa mãn không thể hiểu được: "Ăn ngon không?"

Tưởng Nhung cầm thìa, nhẹ gật đầu.

Anh thật sự rất gầy, trên người mặc một chiếc áo phông trơn, dưới đường viền cổ áo có thể nhìn thấy cả khuôn ngực trắng nõn nhỏ nhắn, xương quai xanh tạo thành hai hõm, tựa như có thể chứa được cả hai vũng nước.

Phía trên là chiếc cổ thon, chiếc cằm đẹp và đôi môi hồng hào. Thoạt nhìn, trông anh giống như một cô gái vậy. Nhưng đôi mắt của anh đã hóa giải sự dịu dàng này, hiện ra vài phần hung hãn.

Nghiêm Sâm Uất nhớ tới khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp của Lam Hải Linh, nghĩ rằng Tưởng Nhung càng lớn sẽ càng dữ dằn hơn, không, là đẹp hơn.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn như vậy, mãi đến khi Tưởng Nhung ăn xong bát cháo.

Tưởng Nhung vẫn chưa ăn no lắm, hỏi: "Tôi có thể ăn thêm không?"

"Tất nhiên là được." Nghiêm Sâm Uất nói thêm, "Anh làm giúp em."

Hắn cẩn thận gắp tôm, bào ngư và sò tươi trong nồi ra, dùng đũa gắp ít thịt cua lên, Tưởng Nhung nhìn động tác của hắn đầy mong đợi, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Nghiêm Sâm Uất thấy vậy thì lấy khăn giấy ra đưa cho anh: "Có phải sau lưng cũng đổ mồ hôi không?"

Tưởng Nhung nhăn mũi, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không có, này là do hơi cháo bay vào mặt."

Nghiêm Sâm Uất trêu chọc anh: "Vậy sao trên mặt em không có mồ hôi?"

Tưởng Nhung muốn nói làm sao tôi biết được, nhưng anh đang ăn trực người ta, đành phải kìm lại: "Anh đoán xem."

“Anh đoán là…” Nghiêm Sâm Uất kéo dài giọng giả vờ trầm tư, “Anh đoán là bây giờ em không sợ anh nữa, cho nên, em có muốn cùng anh trở về Nghiêm gia không?”

Tưởng Nhung rũ mắt xuống, không muốn trả lời câu hỏi này.

Phản ứng đúng như hắn dự đoán.

Trong lòng Nghiêm Sâm Uất bật cười, nhưng hắn lại giả vờ hối hận: “Ài, anh tưởng em đã sẵn sàng chấp nhận anh trai này rồi."

Tưởng Nhung mấp máy môi: "... Nhưng anh và tôi không có quan hệ huyết thống, chúng ta chỉ là người xa lạ chưa từng gặp mặt."

Bởi vì anh chưa từng có thứ gọi là tình thân, nên anh sẽ không dễ dàng sa vào ấm áp ngắn ngủi. Như người ta thường nói, từ đơn giản đến xa hoa thì dễ, nhưng từ giàu về nghèo lại khó.

“Không có huyết thống mới tốt.” Nghiêm Sâm Uất chớp mắt: “Như vậy chúng ta sẽ không tranh giành tài sản đến vỡ đầu chảy máu”.

Tưởng Nhung tò mò: "Nghiêm gia giàu lắm sao?"

Nghiêm Sâm Uất suy nghĩ một lúc: " Trung lưu thôi."

Tưởng Nhung lại hỏi: "Vậy hiện tại mẹ của tôi hẳn là sống rất tốt đúng không?"