Chương 2-3. Hắn Hơi Thích Người Em Trai Này Rồi (3)

Nghiêm Sâm Uất lười biếng dựa lưng vào ghế: "Em không xem hết ảnh sao?Ăn ngon ngủ ngon, lâu lâu còn đi dạo phố cùng bạn thân,ông già của anh rất thương bà ta, từ trước tới nay chưa từng nói nặng lời một câu, muốn gì liền cho cái đó."

Nghiêm Sâm Uất dừng một chút, nghi hoặc hỏi: "Này, sao em không hỏi vì sao bà ấy không đến gặp em? Nhìn em thế này anh còn thấy đau lòng, nếu để bà ấy thấy, không biết sẽ khổ sở cỡ nào... "

“Chỉ cần bà ấy sống tốt là được.” Tưởng Nhung đặt thìa xuống, cổ họng hơi thắt lại: “Cảm ơn anh đã mời tôi ăn tối, tôi về đây.”

"Lỡ ba em uống say lại đánh em thì phải làm sao?"

“Tôi không chết được.” Bụng Tưởng Nhung quặn lên, cảm thấy rất khó chịu: “Anh đừng thuyết phục tôi nữa, tôi sẽ không đến Nghiêm gia đâu.”

Không khí lập tức yên lặng.

Vài giây sau, Nghiêm Sâm Uất chậm rãi đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nhung, ngẩng đầu nhìn anh: “Em có thể coi anh là anh trai, anh vẫn luôn muốn có một người em trai, nếu em không muốn đến Nghiêm gia thì chúng ta sẽ không đi. Nhưng đừng quay trở lại ngôi nhà kia nữa, đến ở với anh vài ngày, anh cũng công tác ở đây dài dài, không phải em được nghỉ lễ 1/5 sao, anh có thể đưa em lên thành phố chơi. "

“Anh thật kỳ lạ.” Tưởng Nhung trầm mặc nhìn hắn, “Tôi là con của mẹ kế anh, anh nên ghét bỏ tôi mới đúng chứ?”

"Nghĩ gì vậy chứ ..." Nghiêm Sâm Uất che nửa khuôn mặt, không nhịn được nở nụ cười: "Em không gây được uy hϊếp gì với anh, tại sao anh phải hận em?"

“Thật sao?” Tưởng Nhung lo lắng: “Nhưng trong phim truyền hình đều diễn như thế…”

"Đó chỉ là phim thôi, ngoài đời không có cẩu huyết như thế. Đi,đến khách sạn của anh."

Nghiêm Sâm Uất tự nhiên nắm lấy tay anh, ôm trọn lòng bàn tay anh, Tưởng Nhung buộc phải đứng dậy, đi bên cạnh Nghiêm Sâm Uất khiến anh rất nhỏ bé.

Sau khi thanh toán hóa đơn, đi ra từ nhà hàng cháo, Nghiêm Sâm Uất chu đáo mở cửa xe và thắt dây an toàn cho Tưởng Nhung.

Tưởng Nhung thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong mũi, mùi thơm tỏa ra từ Nghiêm Sâm Uất, thơm không nói nên lời, ngọt mà không ngấy, có chút giống mùi tùng tuyết.

Nghiêm Sâm Uất nhìn thoáng qua chóp tai hơi đỏ của anh, không khỏi xoa xoa mu bàn tay: "Có nóng không?"

Tưởng Nhung giật mình, dựa vào lưng ghế chột dạ: "Không, không nóng."

Nghiêm Sâm Uất không nói nhiều, đóng cửa xe lại rồi đi đến ghế lái. Tưởng Nhung lặng lẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, không chỉ tai mà hai má cũng phiếm hồng, anh lxấu hổ cúi đầu xuống, không hiểu tại sao mình lại có phản ứng như vậy.

Đợi một hồi, xe cũng không có chuyển động, Tưởng Nhung nghi ngờ nhìn Nghiêm Sâm Uất, lại thấy đối phương đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười.

Ông già: [Tìm được người chưa? Nếu tìm được rồi thì mang nó về càng sớm càng tốt, mấy ngày nay dì Lam của con không ổn lắm.]

Nghiêm Sâm Uất nhanh chóng gõ chữ: [Côn tìm được rồi, nhưng em ấy không muốn đi cùng con, còn nhờ tôi nói một câu nói với dì Lam giúp em ấy]

Ông già: [Cái gì?]

Nghiêm Sâm Uất: [Tôi hận bà chết đi được, tôi không muốn gặp lại bà một lần nào nữa.]

Nghiêm Sâm Uất: [Chính là câu này. Đúng lúc nhờ ba nói với bà ấy, con không đành lòng nói với bà ấy.]

Ông già: [... Đó là mẹ ruột của nó! ! ! !]

Nghiêm Sâm Uất đã gửi một tin nhắn nói rằng "Côn cũng bất lực", sau đó khóa màn hình của điện thoại.

Thật ra, Tưởng Nhung nói đúng, lúc đầu hắn thật sựkhông muốn trong nhà sẽ có thêm một đứa con riêng của mẹ kế, nhưng bây giờ hắn không còn ghét nữa, thậm chí hắn còn thích đứa em trai rẻ tiền này.

Hắn quay đầu, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tưởng Nhung, thế là cười nhẹ: "Em đợi lâu chưa? Ôi, anh thật ghen tị với các em học sinh cấp hai, nửa đêm rồi vẫn phải trả lời tin nhắn về công việc của đồng nghiệp."

Tưởng Nhung vội vàng nói: "Không sao không sao, công việc mới là quan trọng nhất."

Nghiêm Sâm Uất nhịn không được lại xoa xoa đầu anh: "Thật ngoan."