Chương 10

[Ha ha ha, Lâm Tịch, cô lại cùng tay cùng chân rồi.]

[Ha ha ha, cười chết tôi rồi, đây không phải là múa quảng trường, rõ ràng là múa cương thi, tay chân này có phải là của cô không vậy?]

[Mời thưởng thức chương trình phát thanh thể dục thể thao học sinh trung học toàn quốc lần thứ ba…]

Gân xanh trên trán Lâm Tịch co rút hết lần này đến lần khác, cuối cùng thật sự chịu nổi sự ồn ào của Chử Vưu, cô nghiêng người nhường vị trí, mặt không chút thay đổi làm tư thế "Mời".

"Anh nhảy được thì anh nhảy thử đi?" Lâm Tịch nói.

"Tôi cũng không làm được." Chử Vưu khoát tay, cười cợt nói:"Giang hồ gọi tôi là "phế nhân cả hát lẫn nhảy"."

Lâm Tịch cười nhạo một tiếng: "Vậy anh còn không biết xấu hổ mà nói nhảm?"

Chử Vưu nhún nhún vai, trả lời một cách lém lỉnh: "Tôi không biết, nhưng điều đó có liên quan gì đến việc tôi chế giễu cô đâu?"

Lâm Tịch: "..."

[Tôi chịu đấy, Chử Vưu đúng là thiên tài logic, cười nhạo người khác cũng chỉ là đơn thuần muốn cười nhạo người đó mà thôi, chính mình có thể nhảy hay không cũng không quan trọng.]

[Ha ha ha, cách màn hình cũng có thể cảm giác được Lâm Tịch không nói gì, cái này gọi là đại ca cười nhị ca nha.]

[Phế nhân cả hát lẫn nhảy? Lại đột nhiên hơi muốn xem Chử Vưu nhảy thì có chuyện gì xảy ra.]

Sau khi trừng mắt nhìn Chử Vưu vài lần, Lâm Tịch thật sự lười để ý đến anh ta, cô xem như đã hiểu rõ, người này chính là một người đạp mũi lên mặt, bạn càng phản ứng với anh ta thì anh ta lại càng hăng hái.

Quả nhiên, Chử Vưu thấy Lâm Tịch không để ý tới anh ta, hình như cảm thấy không thú vị cũng không vui sướиɠ khi người gặp họa nữa.

Nhưng mà, anh ta bắt đầu tự mình lên sân khấu chỉ đạo!

"Này, động tác này của cô nhảy ngược rồi, hẳn là như vậy mới đúng."

"Anh nhảy thành như vậy, còn không biết xấu hổ mà dạy tôi à?"

"Tôi nhảy thành cái dạng gì thì cũng nhảy tốt hơn so với cô."

"Ai cho anh dũng khí vậy?"

……

Vì thế, hai con gà lại bắt đầu mổ lẫn nhau, ai cũng không thuyết phục được ai, nhưng lại rất cố chấp, đều cho rằng mình đúng, tình cảnh một lần nữa rơi vào sự hỗn loạn đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng không thể không nói, sức hấp dẫn của điệu nhảy quảng trường chính là càng nhảy càng cao, hai người chậm rãi mặc kệ động tác có ngược hay không, nhảy rất vui, thậm chí cùng tay cùng chân, nhân viên công tác bên cạnh cũng nhịn không được mà đỡ trán.

[Ha ha ha, Lâm Tịch và Chử Vưu, hai tên ngốc này, cười chết tôi rồi.]

[Hai người này nhảy vui vẻ thật, quá đáng yêu, mỗi ngày một lần có thể phòng ngừa trầm cảm.]

[Hai người bọn họ hài hước thật, rõ ràng đều nhảy rất nát, còn chỉ trích lẫn nhau, cười nhạo đối phương.]

[Tôi cuời đau cả bụng, cứu mạng!]

[Chử Vưu à, cười chết tôi rồi, rõ ràng ngoài miệng nói giơ tay phải, nhưng lại nâng tay trái lên, ha ha ha, tay chân nó có ý nghĩ của riêng mình.]

[Lâm Tịch cũng làm tôi cười muốn chết, dần dần thả lỏng, nhảy múa, thậm chí cả biểu hiện đều đang cố gắng.]

[Để cho mọi người chê cười rồi, anh trai chúng ta nhảy múa luôn luôn theo nguyên tắc là động tác không quan trọng, chỉ cần đẹp trai là xong việc.]

[A a a, Lâm Tịch cút ngay, cách xa anh trai tôi một chút, không nên câu dẫn anh trai tôi!!!]

[Công tâm mà nói, đoạn biểu diễn này của hai người hoàn toàn là dựa vào nhan sắc chống đỡ, bằng không thật sự không nỡ nhìn thẳng!]

[Oa ha ha ha ha, hai người này quá buồn cười, đột nhiên muốn đẩy thuyền đôi này làm sao bây giờ, ngốc nghếch CP?]

[Tôi chịu, tôi vậy mà quên mất đây là chương trình tình yêu, còn tưởng rằng là chương trình giải trí đấy.]

……

Hai người nhảy một lúc lâu, sau khi tận hứng đều cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng mỗi người ngồi phịch ở trên một cái ghế dài, nằm song song chỉ nhìn trời không nói gì.

Chử Vưu nằm cũng không nghiêm túc, đột nhiên nghiêng người nhìn về phía Lâm Tịch: "Tôi phát hiện, kỳ thật hai chúng ta thuộc về cùng một loại người?"