Chương 12

[Tôi quỳ, trong đầu Lâm Tịch đến tột cùng là có bao nhiêu tà thuyết ngụy biện vậy, đầu tiên là "Lý luận cá muối không lãng phí thời gian", sau đó lại tới cái "lý luận tôn nghiêm và tiền tài", nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất có đạo lý, đây là có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?]

[Chỉ có những người trải qua sự vùi nhập của xã hội mới biết được, tôn nghiêm ở trước mặt tiền tài, có đôi khi thật sự là không đáng một đồng.]

[Không ra vẻ thanh cao, Lâm Tịch rất chân thật đấy, đây đúng là sự tỉnh táo trong nhân gian.]

[Ha ha, tỉnh táo trong nhân gian cái gì, chỉ có thể nói internet quả nhiên là không có trí nhớ, mới mấy ngày thôi mà mọi người đã quên mất bộ dạng cuồng loạn của Lâm Tịch trước đó rồi sao, tỉnh táo cái nỗi gì, não chỉ toàn tình yêu thì có!!]

[Xem lại đi, dù sao thì hiện tại tôi vẫn rất thích Lâm Tịch.]

Đối với việc Chử Vưu xuất hiện, Lâm Tịch rất nhanh cũng đã thích ứng với sự tồn tại của anh ta.

Hai người học múa quảng trường một ngày, cuối cùng xem như miễn cưỡng có thể nhớ đại khái các động tác.

Đương nhiên, mỹ cảm gì gì đó cũng đừng nghĩ.

Hôm sau ăn xong điểm tâm, Lâm Tịch dựa theo kế hoạch, cô muốn đi ra ngoài tìm người cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ múa quảng trường, Chử Vưu cũng vui vẻ đi theo.

Đây là một hòn đảo nhỏ mới khai thác, cảnh sắc rất dễ chịu, còn có rất nhiều hạng mục du ngoạn.

Diện tích hải đảo không phải quá lớn, toàn bộ trên đảo chỉ có một khách sạn, trong khách sạn bao gồm các loại nơi ăn uống, nơi tập thể hình, nơi giải trí, mức độ phong phú không thua gì các điểm thắng cảnh nổi tiếng.

Bờ biển còn có một số biệt thự nhỏ phân bố rải rác, đã thuê một biệt thự làm chỗ ở của các khách mời.

Lâm Tịch đứng bên bờ biển, nhìn biển rộng mênh mông, tâm tình thoải mái.

Cô xuyên qua đây mới có mấy ngày, đây là lần đầu tiên cẩn thận thưởng thức phong cảnh trên đảo này như vậy, có một nói một, nơi này đúng là một nơi thích hợp nghỉ phép thư giãn.

"Tại sao đều là người nước ngoài, cô định đi đâu tìm mười người cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ chứ?" Chử Vưu nhìn chung quanh một vòng, nhíu mày nói.

Lâm Tịch đương nhiên cũng biết điểm ấy, lại nói tiếp nhiệm vụ này khó ở chỗ này.

Hải đảo này mới khai phá, lưu lượng người vốn có hạn, phần lớn còn là người nước ngoài, nói tóm lại, muốn gom đủ mười người biết nhảy quảng trường, thì đúng là rất khó!

Còn phải là tiết mục múa quảng trường do tổ tiết mục chỉ định, khó càng thêm khó.

Về phần có thể tìm một ít người nước ngoài đến học hay không, rõ ràng là không thực tế, đây là một hòn đảo du lịch ngắm cảnh, tới nơi này đều là nghỉ phép thả lỏng, ai lại nguyện ý làm công nhân không lương cho tổ tiết mục chứ.

"Tùy duyên đi, loại chuyện này cũng không gấp được." Lâm Tịch thản nhiên nói.

Hoàn thành không được mới đang đúng ý cô đây.

Tuy rằng tư tưởng tiêu cực, nhưng Lâm Tịch cảm thấy vẫn phải hành động có ý tứ.

Vì vậy, cô và Chử Vưu dạo một chút mãi cho tới trưa, đi dạo hơn nửa hải đảo, không hề bất ngờ, một chút thu hoạch cũng không có.

Nhưng thần kỳ chính là người xem trong phòng truyền hình trực tiếp lại xem đến say sưa, dù sao cảnh sắc hải đảo này thật sự rất đẹp, làm tiết mục du lịch xem cũng không tồi.

Trên đường trở về, Chử Vưu có chút cảm khái nói: "Lúc trước làm sao cũng không phát hiện ra phong cảnh trên đảo này cũng không tệ lắm."

Lâm Tịch nghĩ thầm, một đám bị ép buộc cùng một chỗ, ai còn quan tâm thưởng thức phong cảnh chứ.

Hai người không chút hoang mang đi về hướng tiểu viện, vừa đi vừa thảo luận xem cơm trưa sẽ ăn cái gì, quả thực không hề nhàn nhã.

Nhưng mà khi hai người đẩy cửa tiểu viện ra, nụ cười trên mặt đều cứng đờ.

"Này, này...... Bọn họ làm sao đều trở về rồi?"

Lâm Tịch đứng tại chỗ, nội tâm hoàn toàn sụp đổ.