Chương 30

[Ặc... hình như tôi biết vì sao Lâm Tịch xinh đẹp như vậy mà vẫn còn độc thân.]

Mặc dù lần đầu tiên xuất chiêu đã gặp bất lợi, nhưng Bành Bách Xuyên vẫn không có ý định buông tha một cách dễ dàng như vậy.

Dù sao, cơ hội ở chung một mình như vậy rất khó được, anh ta cảm thấy nếu không xảy ra chuyện gì đó với Lâm Tịch thì đã khiến cho ông trời dọn đường sẵn cho anh ta thất vọng rồi.

Nói cho cùng Bành Bách Xuyên vẫn có lòng tin với bản thân quá mức, hoặc là nói, anh ta căn bản không quá coi trọng Lâm Tịch.

Một lần không mắc câu, vậy hai lần, ba lần, không đến nỗi nhiều lần như vậy và vẫn không mắc câu chứ.

Sẽ không đâu, không lâu nữa cơ hội sẽ lại tới.

Hai người đi tới bên bờ biển, bờ biển đầy đá vụn, rất khó đi.

Bành Bách Xuyên thấy thế lập tức tiến lên: "Lâm Tịch, để tôi đỡ em đi, đừng để mình ngã sấp xuống."

Lâm Tịch giơ tay lên: "Không cần, tôi tự làm được!"

Anh trai quay phim theo hai người nhìn mặt đường phía trước quả thật không dễ đi, cũng khuyên nhủ một phen.

Ai ngờ hai chân Lâm Tịch vừa di chuyển, trực tiếp bước đi như bay trên mặt đường rải đầy đá, một mình dẫn đầu đi về phía trước, bóng lưng tiêu sái dường như đang nói "Dăm ba chuyện này, dễ như ăn bánh".

Bành Bách Xuyên: "..."

Anh quay phim: "..."

[Ha ha ha, một người phụ nữ Trung Quốc mạnh mẽ.]

[Lâm Tịch: Chỉ độ khó này thôi sao, xem thường ai đấy?]

[Có chút không hiểu nổi, Lâm Tịch đây là quá thẳng hay là EQ thấp, cô ấy thật nhìn không ra Bành Bách Xuyên đang trêu chọc mình sao?]

[Có khả năng nào chỉ đơn giản là không thích thôi không.]

……

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Tịch, người một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ này, bọn họ đã nhanh chóng đi đến địa điểm mà tổ tiết mục chỉ định, là một vùng nước cạn bên bờ biển.

Mực nước ở đây đại khái chỉ đến vị trí dưới đầu gối của người lớn, không sâu, nước trong suốt, xanh ngắt, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trong nước có cả ốc biển.

Lâm Tịch nhìn mặt nước, ánh mắt không khỏi thâm trầm, trong mắt xẹt qua một tia ý vị không rõ.

"Lâm Tịch, em làm sao vậy, không dám đi xuống sao?" Bành Bách Xuyên ở một bên thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Tịch nghiêng đầu: "Không sai, tôi sợ nước, cho nên nhiệm vụ này làm phiền anh rồi."

Dứt lời, cô lập tức đưa thùng nước nhỏ đang xách trong tay tới.

"Hả?" Bành Bách Xuyên mờ mịt nhận lấy thùng nước, rất mơ hồ.

Anh ta vừa rồi thật sự chỉ thuận miệng hỏi, hoàn toàn không ngờ tới Lâm Tịch sẽ trả lời như vậy, không khỏi có chút trở tay không kịp.

"Được, vậy để tôi xuống nhặt, em chỉ…"

Lâm Tịch: "Được, tôi qua bên kia chờ anh, sẽ không quấy rầy anh làm việc đâu."

Bành Bách Xuyên nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của Lâm Tịch, ánh mắt lóe lên.

Anh ta cũng không ngốc, lúc này cũng loáng thoáng cảm giác được Lâm Tịch bài xích anh ta, hoặc là nói cố tình xa lánh anh ta thì đúng hơn.

Tuy rằng không biết là bởi vì cái gì, nhưng đối với Bành Bách Xuyên mà nói, loại tình huống này quả thật hơi khó giải quyết.

Sau khi biết thái độ của Lâm Tịch, Bành Bách Xuyên cũng không có động tác gì nữa, trà trộn tình trường bấy lâu nay, anh ta rất hiểu rõ ràng, vào những lúc như thế này thì không nên làm thêm hành động gì khác, nếu không sẽ chỉ làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Đối với sự thay đổi của Bành Bách Xuyên, đương nhiên Lâm Tịch rất vui mừng, cô dĩ nhiên cũng hi vọng anh ta có thể thấy nhận rõ tình hình mà thu tay lại.

Trong nguyên tác có đề cập qua, Bành Bách Xuyên chính là một người bắt cá nhiều tay có thâm niên, người này vốn đi theo con đường người đàn ông ấm áp, phong cách làm việc đương nhiên một giọt nước cũng không lọt, cho nên danh tiếng bên ngoài không tệ.

Tuy rằng anh ta ham thích nuôi cá, nhưng thủ đoạn mập mờ cực kỳ cao siêu, hơn nữa anh ta vô cùng quý trọng thanh danh nghệ sĩ của mình, muốn bắt nhược điểm của anh ta cũng không dễ dàng.