Chương 31

Lâm Tịch tự nhận không phải sứ giả chính nghĩa gì cả, càng không muốn gây phiền toái ở trong chương trình này cho nên ngay từ đầu cô không có dự đinh muốn vạch trần bộ mặt thật của anh ta, dù sao loại chuyện này chỉ cần làm không tốt một chuyện nhỏ cũng rất dễ dàng rước lấy một đống phiền phức cho mình, chỉ cần Bành Bách Xuyên không đến trêu chọc cô thì chuyện gì cũng dễ nói.

——

Tới gần giữa trưa, Lâm Tịch và Bành Bách Xuyên đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó trực tiếp trở về tiểu viện.

Hai người là người trở về sớm nhất trong tất cả các khách mời, dù sao cũng không có ai thật sự chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ giống như bọn họ, mỗi cái nhiệm vụ của tổ tiết mục đều có thâm ý, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ hợp tác tương tác một phen.

Sau khi trở lại tiểu viện, hiếm khi thấy Lâm Tịch đi vào phòng bếp.

[Lâm Tịch đây là muốn làm gì, nấu cơm sao?]

[Chậc chậc, vốn còn tưởng rằng cô ấy khác với bọn họ chứ , đây là nhịn không được cũng muốn gia nhập "Đại quân hiền lành" sao.]

[Lầu trên nói chuyện âm dương quái khí cái gì thế, không vào phòng bếp thì nói cái gì cũng không làm, đi vào phòng bếp thì nói giả bộ hiền lành, ha ha, đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo, nói như thế nào đều là cô có lý.]

Từ sau khi đội nhóm trở về, Lâm Tịch cơ hồ đều đếm thời gian sống qua ngày, các loại phiền toái ấp đến trên mặt cô, cô cũng luôn yên lặng khuyên nhủ chính mình, không có gì ghê gớm, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi.

Chỉ là lúc này, sau khi cô nhìn thấy đống nguyên liệu nấu ăn nằm trong phòng bếp kia thì hoàn toàn nhịn không nổi, trực tiếp hùng hổ đi tìm tổ tiết mục đòi một giải thích.

Bọn họ là thỏ sao, vì sao mỗi ngày đều cho bọn họ ăn cỏ, có thể chú ý phối hợp món mặn vào bữa ăn hay không.

"Tổ tiết mục có cung cấp thịt, thịt gà, thịt vịt, thịt cá đều có, nhưng lúc mọi người nấu cơm cũng không yêu cầu cung cấp các nguyên liệu nấu ăn này." Nhân viên vô tội trả lời.

Lâm Tịch cũng sửng sốt: "Vì sao?"

Chẳng lẽ những khách mời khác đều theo chủ nghĩa ăn chay sao?

Nhưng cô không phải.

Nhân viên trả lời: "Là như vậy, chúng tôi chỉ cung cấp gà sống vịt sống cá sống, cần mọi người tự xử lý mới được."

Lâm Tịch: "..."

Đây là cái quy định quỷ quái gì vậy chứ, đây là muốn cho bọn họ xắn tay vào tự gϊếŧ gà mổ cá hay sao.

Tổ tiết mục quả nhiên không phải là người.

Lâm Tịch đừng tại chỗ tự hỏi một hồi lâu, loại chuyện này gϊếŧ gà mổ cả này, người bình thường thật thì đúng thật là không làm được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào.

Hôm nay vốn cũng đã đủ phiền lòng, bữa thịt buổi trưa nay cô nhất định phải ăn được!

"Được, vậy tôi muốn một con gà và một con cá." Lâm Tịch nói với nhân viên công tác.

Nhân viên công tác sửng sốt, "Cô, cô biết gϊếŧ gà, mổ cá sao?"

Lâm Tịch trả lời: "Chuyện này thì anh đừng quan tâm, dù sao cũng sẽ không tìm các anh hỗ trợ đâu."

Những chuyện như gϊếŧ gà mổ cá này thật sự là cô không làm được, nhưng cái này cũng không có nghĩa là cô không có biện pháp khác.

Hai ngày trước khi cô đi lang thang một mình trên đảo, vừa vặn quen biết một cô gái nhỏ ở quầy lễ tân khách sạn trên đảo.

Cô bé rất nhiệt tình, lúc ấy nghe nói cô đang tìm người để hoàn thành nhiệm vụ múa quảng trường, còn chủ động nói rằng sẽ giúp cô lưu ý, lúc ấy đoàn du lịch của các cán bộ kỳ cựu trong nước tới Tịch Dương Hồng du lịch cũng là cô bé kia giúp cô hỏi thăm.

Cho nên, cô có thể thử xin sự giúp đỡ từ bên ngoài, để cô bé đó giúp cô hỏi người đầu bếp sau khách sạn xem thử có thể giúp việc này được hay không, đến lúc đó để tổ tiết mục trả một ít tiền công là được.

Đầu tiên, Lâm Tịch bảo nhân viên tổ làm chương trình chuẩn bị gà và cá cho cô, còn mình thì sang bên cạnh gọi điện thoại cho cô bé ở quầy lễ tân.