Chương 2:

Ôm ý nghĩ đó trong lòng, quả thật Vương Giai Giai rất liều mình, dốc hết kỹ xảo mời mọc phóng điện nhưng Trương Cảnh có mắt mà như mù, hoàn toàn lạnh lùng không mảy may xao động.

Con người đều không chịu được kí©h thí©ɧ, có lúc rõ ràng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, lại vì một bên không để ý, cuối cùng lan ra thành sóng to gió lớn.

Mắt Vương Giai Giai đỏ hoe cả lên, một phút bốc đồng nhẹ nhàng vén váy mình lên, lặng lẽ đưa tay vào trong, cởi một nửa quần tất ra.

Vì căn hộ được lắp sàn sưởi nên độ ấm vừa phải, dù cởi đồ cũng không lạnh, hơn nữa có váy dài che kín, thoạt nhìn không có gì khác biệt.

Trương Cảnh hết hồn trước hành động của bạn gái, liếc thấy mấy cậu bạn chung phòng thì đành yên lặng nuốt mấy lời dạy dỗ định nói vào bụng. Nhưng anh vẫn lạnh mặt chỉ chỉ vào bình xịt khử trùng, nhắc nhở cô rằng có vi khuẩn, không được làm bậy.

Trai thẳng đúng là trai thẳng, lúc này mà còn nhắc đến cồn, đúng thật là thọc dao vào tim Vương Giai Giai.

Vấn đề ở đây không phải là nam hay nữ mà Vương Giai Giai cảm thấy sự quyến rũ nữ tính của mình bị nghi ngờ, hạ quyết tâm, cô kéo qυầи ɭóŧ trắng ra, đưa ngón tay vuốt ve động đào nguyên mập mạp trắng trẻo.

Do quá lâu không được đàn ông thăm hỏi, lúc này tiểu huyệt béo mập chỉ còn lại một cái khe nhỏ xinh xắn, hai cánh môi đầy đặn tươi non. Sau một thoáng do dự, ngón tay xinh xắn trắng muốt tách hai cánh môi sang hai bên, mới chỉ vuốt ve hai cái mà đã có giọt sương óng ánh từ từ nhỏ xuống.

Cô ướt rồi.

Ướt cực kì nhanh.

Không nhanh sao nổi? Anh em tốt của người yêu còn đang nói chuyện ngay gần đó, cô thì mở rộng tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, tự mình chơi, như thế khiến người ta có cảm giác xấu hổ, cực kì kí©h thí©ɧ.

Vì chút cảm xúc đó, da^ʍ thuỷ chảy ra nhiều vô cùng, cánh hoa nhẹ nhàng mấp máy, tỏ rõ ham muốn mãnh liệt của nữ chủ nhân.

Trương Cảnh không tự chủ được nhìn chằm chằm vào vùиɠ ҡíи của bạn gái. Ở đó có một đoá hoa dần nở rộ, nước sương lốm đốm, chỉ cần chọc vào, khi rút ra đầu ngón tay sẽ kéo theo một sợi tơ nhầy làm người ta muốn cắm thứ gì đó vào, moi hết chỗ nước đó ra.

Máu toàn thân đều đang sôi sục, hơi thở trai tráng cũng trở nên dồn dập, hạ bộ nhanh chóng căng phồng lên, cương ở trong quần, cửng đến mức khó chịu.

Thấy người yêu như vậy, trong lòng Vương Giai Giai thấy dễ chịu hơn, may là không phải anh không hề có cảm giác gì với cô.

Cô dần dần tăng từ một ngón tay thành hai ngón, cố gắng khống chế tiếng khuấy chọc, trình diễn vẻ đẹp riêng tư nhất của bản thân cho bạn trai.

Hai người đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙© không hề phát hiện ra trong góc có một tấm gương, góc chiếu của nó lại trùng hợp hướng về phía Vương Giai Giai.

Lưu Dụ đang nói chuyện với Quý An Ức, đột nhiên phát hiện biểu cảm của bạn mình tự dưng trông rất kì quặc, còn hơi chỉnh lại tư thế ngồi một tí, lúc nói chuyện cứ râu ông nọ cắm cằm bà kia, như bị ma nữ hớp hồn.

Nảy ý trêu bạn, anh cầm một con búp bê nhỏ ném vào ngực Quý An Ức, còn chưa kịp thốt câu “Mất hồn rồi à” thì kinh ngạc phát hiện ra quần của Quý An Ức nhô lên một cái mui thuyền to đùng.

Chuyện này rất bình thường với nam giới, nhưng bọn họ không nói về gái đẹp, cũng không bàn về phim sεメ, Quý An Ức nói chuyện một lúc với anh, tự dưng cửng lên to như thế. Thế này thì sợ quá đi mất.

Lưu Dụ ôm cơ thể mình, ra hiệu bằng ánh mắt “Tao thẳng!”

Quý An Ức chẳng nói chẳng rằng lườm anh một cái, rồi có vẻ như không khống chế được lại liếc mắt nhìn vào trong góc một chút.

Chính ánh mắt này khiến Lưu Dụ phát hiện ra có gì đó sai sai. Anh nhìn theo ánh mắt của bạn mình, nhìn một cái thì giật mình suýt thì rớt cằm.

Tấm gương trong góc phản chiếu một cơ thể vô cùng đẹp đẽ, tiểu huyệt hồng nhạt banh rộng ra, đầu ngón tay ra ra vào vào ở cửa huyệt, kéo ra lượng lớn dịch nhầy trong suốt, dịch ngọc róc rách, mật ngọt ồ ạt, đến cả lôиɠ ʍυ đen nhánh cũng bị thấm ướt sáng loáng.

Đó là người yêu của anh em tốt của họ, Vương Giai Giai.