Chương 6: Hứa Khả, cháu tới câu dẫn cậu đi?

Lý Văn Uy thở dài, khuyên nhủ: “Hứa Khả, chuyện quá khứ đều đã qua, cậu buông bỏ đi, trả thù Cố Kim cũng không có lợi cho cậu. Hứa Sâm bị người nhà cậu ấy tống vào tù, cậu cần gì phải tự đi tìm phiền toái.”

“Hiện tại cậu khá tốt, Cố Kim học đại học cũng không tệ, một lần tớ nhìn thấy cậu ấy, tớ phát hiện cậu ấy đang yêu, nhìn rất dịu dàng, không còn hung dữ giống như trước. Con người ai cũng sẽ thay đổi, cậu cũng nên tiến về phía trước.”

Hứa Khả châm chọc nói: “Đang yêu sao? Cô ta còn không sám hối chuyện quá khứ, sống thoải mải như vậy.”

Đây là chuyện buồn cười nhất mà cô từng nghe.

“Lý Văn Uy, tớ không cần cậu giúp tớ, vì mối quan hệ quen biết trước đây của chúng ta, cậu đừng nói ra chuyện hôm nay nhìn thấy tớ.”

“Sau này, chuyện của tớ cùng Cố Kim, cậu không cần phải xen vào.”

Nói xong, Hứa Khả nghiêm túc đánh giá cậu vài lần, gần 5 năm không gặp, Lý Văn Uy thay đổi rất nhiều, trước đây gầy gò, đeo kính, mọi người đều gọi cậu là bốn mắt, cả ngày chỉ biết cúi đầu, nhìn qua đặc biệt yếu đuối, nhát gan. Hiện tay bỗng nhiên thay đổi, ăn mặc cũng thay đổi nhiều, nhưng quan trọng nhất là sự tự tin tăng lên rất nhiều.

Cảm giác toàn bộ con người trở nên hoàn toàn khác, lúc nói chuyện thì luôn mìm cười.

Có vẻ cuộc sống đại học của cậu thật sự không tệ, ít nhất đã thoát khỏi bóng ma lúc học cấp ba.

“Lý Văn Uy, mấy năm nay cậu thế nào?”

Lý Văn Uy nói: “Khá tốt, bạn học xung quanh đều trưởng thành, không giống lúc học cấp ba, ai cũng thích bắt nạt người khác.”

Hứa Khả gật đầu.

Khá tốt.

Năm đó Hạ Sâm bắt nạt Lý Văn Uy, cô không ngăn cản được, trong lòng còn có chút băn khoăn.

Hứa Khả nói chuyện với Lý Văn Uy không lâu, lúc trở về cậu nói đưa cô đi nhưng cô từ chối.

Lý Văn Uy đã từng là một tùy tùng bên người Hạ Sâm, lúc trước bị Hạ Sâm bắt nạt thật sự rất thảm, cô có hỗ trợ giải vây vài lần, Lý Văn Uy cảm kích cô, nên tặng cô chút đồ ăn vật, kết quả lại bị Hạ Sâm đánh.

Sau đó cô không nhìn thấy Lý Văn Uy nữa, nghe nói đã chuyển trường sang thành phố khác học.

Không nghĩ tới thời thế thay đổi, nhiều năm về sau lại ở một thành phố xa lạ gặp nhau.

Lúc chia tay, Lý Văn Uy mới dám nói: “Hứa Khả, cậu là người bạn duy nhất của tớ lúc học cấp ba, ít nhất là theo ý kiến của tớ, về sau tớ có thể tìm cậu nói chuyện được không?”

Hứa Khả sảng khoái đồng ý: “Có thể.”

Hứa Khả không có gọi xe, cô quét mã một chiếc xe đạp, hoàn thành xong thì đạp một vòng quanh thành phố.

Thầnh phố này rất phồn hoa, cảnh đêm đặc biệt đẹp.

Nhưng cô càng nhìn càng cảm thấy chói mắt.

Người làm nhiều chuyện xấu nhất lại có thể thoát khỏi một cách dễ dàng, học tại một trường đại học danh tiếng tốt, mà những nạn nhân bị hại lại bị quản chế hết năm này sang năm khác.

Cuộc đời thật trớ trêu.

Hứa Khả đứng ở bờ sông, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.

Hạ Sâm không thể hoàn thành chuyện của cô, vậy cô tự mình hoàn thành.

Hứa Khả không muốn trở lại nhà Chu Đại, căn nhà kia rất áp lực, cũng không có cảm giác thân thuộc, vì vậy cô ngồi ở bờ sông cho đến rạng sáng. Nhìn bờ sông yên tĩnh nhớ lại chuyện quá khứ.

Khi bầu trời lộ ra những điểm trắng, Hứa Khả mới nhận ra trời sắp hừng đông, cô bực bội dập tàn thuốc.

Buổi tối Chu Đại có ca phẫu thuật, suốt đêm từ thành phố khác gấp gáp trở về, lúc đi ngang qua bờ sông, anh nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, nhìn thêm vài lần, phát hiện là Hứa Khả, liền ra lệnh cho tài xế dừng xe.

Hứa Khả đang tìm xe đạp, hoàn toàn không phát hiện ra Chu Đại.

Xích ở chiếc bánh xe đằng trước bị hỏng, cô tức giận duỗi chân đá một cái, đi đến quét chiếc xe thứ hai, thì nhận ra có một chiếc xe đến gần, hơn nữa còn dừng bên người cô, cô cảnh giác quay đầu nhìn.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra mặt của Chu Đại.

“Cháu ở chỗ này làm gì?”

Hứa Khả không nghĩ tới anh sẽ xuất hiên ở đây, trong lòng cảm thấy phiền não, không trả lời. Cô tiếp tục quét mã, sau khi thành công liền lập tức lên xe đạp đi.

Chu Đại nhíu mày.

Lúc này trên đường không có người, nhất là ở đường ven sông này, Chu Đại kêu tài xế lái chậm một chút.

“Hứa Khả, nửa đêm không ở nhà mà ở bên ngoài làm cái gì?”

“Liên quan gì tới anh.” Hứa Khả tức giận trả lời một câu, đạp nhanh hơn. Phát hiện xe Chu Đại vẫn luôn đi theo, lúc đến ngã tư, cô đột nhiên thay đổi phương hướng, đi vào một ngõ nhỏ.

Xe hơi không vào được, tài xế dừng lại hỏi Chu Đại: “Anh có cần tôi đi theo không?”

Chu Đại trầm mặc vài giây: “Không cần, trở về đi.”

Lúc Hứa Khả về đến nhà, Chu Đại đã ngồi trong phòng khách.

Hai người nhìn nhau, Hứa Khả giả vờ không thấy, mặc kệ anh chuẩn bị đi lên lầu.

Cô ghét người có tiền, có quyền lực, trong đó bao gồm cả Chu Đại.

Khi đến cầu thang, Chu Đại nói: “Hứa Khả.”

Hứa Khả dừng lại, cho rằng anh muốn giáo huấn, cô không kiên nhẫn quay đầu nhìn anh.

Đôi mắt Chu Đại rất sâu: “Cháu tới câu dẫn tôi đi.”

Hứa Khả:???